Đọc truyện Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Chương 24: Sống Chung





Thủy Dung: "?"
Mèo..
Mèo có thể nói? Chẳng lẽ sau mạt thế mèo có thể nói chuyện giống như con người?Không phải chứ, các con vật đều đã tiến hóa lợi hại đến như vậy sao?
"Là mày nói chuyện sao?" Thủy Dung liền ngồi xổm nhìn mèo.
Bộ dáng của tiểu gia hỏa chỉ là mèo con, nhưng âm thanh..
Hình như giống âm thanh của đàn ông.
Tiểu gia hỏa nâng lên một chân, ở trước mặt vẫy vẫy.
"Là tôi, tôi không phải mèo, tôi là người."
"Là người?" Thủy Dung nhìn nhìn tiểu gia hỏa đang giơ chân trước, thịt lót nộn nộn đáng yêu đến không chịu được.
Ách..
Hàn Dương thu hồi móng vuốt của chính mình, nghiêm túc nói: "Không sai, tôi là người, tôi là một dị hóa giả hoàn toàn.
"
Dị hóa giả hoàn toàn?
Thủy Dung trừng lớn mắt nhìn tiểu gia hỏa trước mắt, dị hóa giả hoàn toàn không phải có thể so với lông phượng sừng lân sao?
Vì cái gì mà cô chỉ là ra ngoài nhặt khăn trải giường liền gặp một người dị hóa giả hoàn toàn?
Chẳng lẽ..

Là bởi vì cô là vai chính sao? ( Đoán đúng rồi đó má! Đây đều là sắp xếp của tác giả, nếu không có ổng ở đây, thì truyện sẽ thành không CP)
" A..
Kia..
Vậy tại sao anh lại biến thành bộ dáng như vậy? "Hay là nói, hình dáng dị hóa của người này là một con mèo con dễ thương?
Hàn Dương thay đổi tư thế, đem trọng tâm chính mình lên cái chân không bị thương.
" Bị ám sát, chân bị thương, liền biến thành bộ dáng như hiện tại.
"Hàn Dương trả lời, nói đơn giản trạng thái hiện tại của mình, còn cố ý nói hiện tại chính mình không thể biến trở về trạng thái người, chỉ có thể ở trạng thái thú dưỡng thương.
Trạng thái thú không chỉ tốc độ hay thực lực cao, mà khả năng khôi phục so với trạng thái con người còn nhanh hơn không ít.
" A..
Vậy anh có tinh hạch không? "Dù là động vật thì nếu hắn muốn ở trọ thì phải trả tiền, nhưng tiểu gia hỏa này trừ một thân da lông thì cái gì cũng không có.
Tinh hạch?
Hàn Dương nghẹn một lúc, hắn có nhìn lúc nữ sinh tóc ngắn đưa ba tinh hạch bậc một để giữ phòng, cũng có nhìn bảng giá treo ở sau quầy, nhưng vấn đề là toàn thân trên dưới của hắn có thể lấy ra đồ vật sao?
Nếu mà ở trạng thái người thì ở trên người thì hắn có hai quả tinh hạch bậc năm chuẩn bị để hắn hấp thu, nhưng hiện tại căn bản hắn không thể biến trở lại trạng thái người!
" Không..
Không có! "Mèo nhỏ ủ rũ nhìn cũng dễ thương, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ tròn xoe.
Thủy Dung thiếu chút nữa mềm lòng muốn bao nuôi mèo nhỏ đáng thương này, nhưng cô rất nhanh liền nhớ mèo nhỏ này trên thực tế là đàn ông trưởng thành, hơn nữa nghe giọng nói thành thục này thì hắn tầm 26, 27 tuổi.
" À..
Vậy được rồi, anh là con người, tôi tạm thời bố trí anh nghỉ ngơi ở nơi lúc nãy chúng ta đã ngủ, cũng sẽ tạm thời cung cấp cơm nước, nhưng đều ghi nợ, ở một đêm một quả tinh hạch, còn đồ ăn cũng sẽ được ghi trong sổ nợ.
Tôi cảnh cáo anh, trong tiệm tôi có đồ vật bảo vệ, anh cũng đừng nghĩ là dưỡng thương xong rồi chạy trốn, nhà trọ của tôi mặc dù là lợi nhuận ít, nhưng ghét nhất là người ăn quỵt.
"
Vẫn là câu nói kia, cô là người làm ăn, không thể làm thâm hụt tiền mua bán.
Cho dù là người buôn bán lương thiện cũng lấy câu" Không buôn bán không gian dối, không buôn bán không phú.
"(1) làm lời răn.
(1) Câu này có nghĩa là: Những người Nho học coi khinh việc làm giàu bằng con đường buôn bán, bởi vì họ quan niệm, làm giàu bằng nghề buôn là lừa gạt, là bất nhân.
Hàn Dương liên tục gật đầu, hắn thật sự không phải là người như vậy, ăn đồ của họ, dùng đồ của họ hẳn là nên đưa tiền.
Hơn nữa đồ vật của cửa hàng này tiện nghi như vậy.
Tinh hạch thú cùng tinh hạch lục tinh bậc năm hẳn là có thể để hắn ở đây tiêu pha mấy đời.
" Tốt..
Còn phải cảm ơn ơn cứu mạng của cô.

"Hàn Dương cũng là người có cá tính, dùng người thì không nghi người nghi người thì không dùng, tuy rằng hắn cũng vội cho rằng trên đời này không có người tốt.
Vị này xem hắn như là con mèo mà cứu, cũng là có tâm địa tốt đi?
" Kia tôi còn cung cấp thêm cho anh đồ ăn, anh chắc là đang đói.
Đúng rồi, anh có thể ăn cái gì khác ngoài sữa dê với bánh không, hay là ăn món khác? "Nếu là mèo bình thường, đương nhiên không thể tùy tiện ăn, trên thực tế là con mèo này tuổi lớn hơn cô, nó cũng không phải là mèo, mà là một con người.
Vậy thì món nào người có thể ăn thì hắn là hắn cũng có thể ăn?
Hàn Dương gật gật đầu, nói." Hiện tại tôi chỉ cần ăn một chút đồ ăn là được..
"Thời điểm này cơ thể của hắn cần năng lượng, buổi sáng đã uống chút sữa nên cũng không quá đói, nhưng bây giờ dạ dày của hắn đang bị thiêu đốt, bụng hắn đã kêu lên, như đang kháng nghị với hắn.
" Vậy được rồi, chỗ tôi vừa vặn có đồ ăn.
Nhưng đều được niêm yết giá rõ ràng, nếu anh muốn ăn thì tôi sẽ ghi vào giấy nợ.
"
Bởi vì có hệ thống, Thủy Dung cũng không lo lắng hắn quên, sinh hoạt ở mạt thế ai cũng đều không dễ dàng, có thể giúp một phen Thủy Dung cũng sẽ không so đo quá mức.
" Được, đợi tôi khôi phục chắc chắn sẽ thanh toán tiền nợ.
"
Hàn Dương cũng không cảm thấy Thủy Dung tính toán chi li, ngược lại cảm thấy tính cách của chủ tiệm thoải mái không thánh mẫu.
Trên đời này không có người nào vô duyên vô cớ đối tốt với mình, nếu đối phương quá mức nhiệt tình, ngược lại hắn sẽ không an tâm.
Cho dù là đã biết anh ta không phải mèo, nhưng Thủy Dung cũng không dám cho hắn uống sữa bò, vì thế liền cầm một bánh mì cùng một cây giăm bông và một trứng kho để tới trước mặt hắn, xé mở bao bì bỏ đồ ăn vào trong chén mèo, dù sao buổi sáng cũng đã dùng qua một lần, ghét bỏ cũng đã chậm.
" Bánh mì này quá lớn, tôi mở ra một chút anh gặm đi..
"
Cho dù Thủy Dung biết được con mèo này thật ra là con người, nhưng trong lúc nói chuyện cô vẫn sẽ theo bản năng nói nhẹ nhàng, sợ hắn sẽ bị dọa.
" Cảm ơn! "Hàn Dương nuốt xuống một ngụm giăm bông, mở miệng nhỏ nói lời cảm ơn với Thủy Dung.
Thủy Dung xoa lồng ngực, tuy rằng mèo đáng yêu, nhưng khi cười lên trông vừa dễ thương vừa có vài phần quỷ dị.
Trong lúc nhất thời cô cảm thấy mình có vài phần không dám nhìn thẳng vào Sơn Trúc đang ở trong nhà, tên kia thích nhất là nhìn lén lúc cô tắm rửa cùng đi WC, có phải bên trong nội tâm là một biến thái?
Nhưng nghĩ đến tên kia còn rất thích uống nước bồn cầu cộng thêm thích liếm chân cô, Thủy Dung lập tức phủ định suy nghĩ của mình.
Sơn Trúc là một con mèo bình thường, cô không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Nhìn con mèo đã ăn xong thức ăn, Thủy Dung ầm thầm líu lưỡi.
Cái khác không nói, cái bánh mì kia so với nó còn lớn hơn, kết quả hắn ăn hết còn ăn luôn hai giăm bông, một trứng kho.Mèo nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, làm thế nào có thể đem cả đống đồ ăn kia nhét vào bụng nhỏ của mình?
" Khụ! Đúng rồi, còn không biết anh tên là gì? Xưng hô như thế nào? "Thủy Dung sẽ không dò hỏi tên họ của khách, nhưng..
Không đúng, vị khách này tình huống có chút đặc thù, cô không hỏi tên thì sẽ không biết xưng hô với hắn như thế nào?
A..
Đúng rồi, hình như cô đã nổi hứng đặt tên cho hắn là Quất Bảo..
" Tôi tên Hàn Dương, năm nay 25 tuổi, là đàn ông trưởng thành.
"

" Vâng..
"Nghe giọng nói cũng biết anh là đàn ông trưởng thành, cũng không cần cố ý nhấn mạnh đâu!
À? Không đúng không đúng! Lúc trước cô đã đo nhiệt độ cơ thể của anh ta, làm chuyện không thể nói..
Khụ khụ, nhưng cứu mèo quan trọng, cô cũng không cố ý động chạm, vì để tránh xấu hổ, cô vẫn nên giả vờ không biết thì hơn.
" Đến đây đi, tiến vào trong bao mèo, tôi giúp anh trở lại phòng, nếu anh muốn đi WC.
"Thủy Dung nói tới đây liền có chút khó xử, nếu hắn thật sự là mèo, cô sẽ nguyện ý giúp hắn dọn, nhưng đối phương không phải mèo mà là một con người, dù cô có nguyện ý thì chưa chắc anh ta đã chấp thuận.
Nhưng WC trong tiệm là nhà vệ sinh công cộng, còn là WC ngồi xổm.
Tư thế ngồi xổm đối với người thì bình thường, nhưng hiện tại hắn là mèo, có thể đóng mở cửa sao?
Có thể khi hắn đi vào trong liền không mở cửa được? Then cửa còn rất cao.
" Thôi! Để tôi giúp! "Thủy Dung suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến bản thân cũng rảnh.
Liền quyết định giúp hắn mở và đóng cửa WC.
Có chút phiền toái, nhưng cô làm buôn bán, hiện tại thế giới lại loạn như vậy, về sau sẽ có đủ loại khách, coi như tích lũy kinh nghiệm đi.
" Muốn đi WC sao? "Thủy Dung xách bao mèo, ngón tay chỉ cuối hàng hiên, ý bảo nơi đó là WC.
Nhà vệ sinh công cộng ở lầu một có bốn cái, nam hai, nữ hai.
Cũng bởi vì khách không nhiều lắm, bằng không thì sẽ không đủ dùng.
" Tôi..
đi.
"Một bụng nước, hắn sao có thể không muốn đi WC, hắn đã nghẹn lâu.
" Kia đi thôi!"Thủy Dung vốn đi đằng trước dẫn đường, nhưng nghĩ đến chân của mèo bị thương, liền dừng bước, ôm lên.
Thân thể của mèo nho nhỏ mềm mại, một bàn tay xuyên qua bụng của hắn, kéo thân thể của hắn lên.
Dù sao cũng đã ôm đã sờ qua, chỉ là thân mèo, ôm sờ soạng cũng không có gì.
Nhưng cách một lớp lông mèo, Thủy Dung không có cảm nhận được bụng nhỏ đang cứng đờ run rẩy.
Đem mèo nhỏ tới cửa WC, cô còn rất tri kỷ đóng lại cửa, lẳng lặng chờ.
Năm phút trôi qua, âm thanh mèo nhỏ dùng móng vuốt cào cửa vang lên.
Thủy Dung giữ cửa đẩy đẩy nhẹ, Hàn Dương ở bên trong xê ra.
Vết thương trên đùi của hắn bất quá cũng chỉ lớn bằng đốt ngón tay, nhưng khi hóa thành người, vết thương lại dài bằng một bàn tay, vô cũng sâu có thể thấy được xương.
Cho nên nếu hắn không dưỡng thương thật tốt, có khả năng sẽ biến thành một con hổ què..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn