Đọc truyện Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi

Chương 17: 17: Câu Chuyện Của Đức Cường Và Minh Đạt




Buổi chiều hôm đó trên con đường đất vắng người qua lại, Đức Cường cùng Minh Đạt từ sân banh về nhà.
Vốn sân banh nằm rất gần trường, con đường cũng là đường lớn đầy nhà cửa xe cộ.
Nhưng hai người vô tình biết một đường tắt khác dẫn từ sân banh về nhà, một con đường vắng không khói bụi ồn ào mà hai bên còn có cây che mát nữa.
Đức Cường khoát tay lên vai Minh Đạt vừa đi vừa nói về tình hình trận đấu.
" Nhóm A4 thua chắc tức lắm, ha ha ha".
Minh Đạt cười theo thằng bạn mình mà phụ họa.
" Đám gà đó có mỗi thằng Khôi là đá được".
" Mày thấy cái mặt của thằng Tâm hồi nãy không.
3-0 mà nó làm như nó hòa với mình không bằng.
Còn bày đặt hôm nay chân tao đau".
" Nó khi nào mà không đau chân, đá thua thì đau chân, đá hòa thì nó nói nó nhường để thắt chặt tình giao hữu.
Còn họa may mà thắng là nó lên mặt cười giễu".
" Bởi tao nói...!Ê! Mày nhìn kìa! Thầy Phong đúng không?"
Minh Đạt nhìn theo ngón tay của Đức Cường, dễ dàng nhìn thấy bóng dáng thầy giáo ngoài ba mươi của mình.
Thầy Phong có vóc dáng khá khiêm tốn, đeo một một cặp mắt kính cận hình vuông màu đen nhìn vô cùng nghiêm túc.
Thầy trung thành với mái đầu chẻ bảy ba của mình, tóc lúc nào cũng phải chải gọn gàng, áo sơ mi dài tay màu vàng nhạt quen thuộc và quần tây màu nâu đậm.
Thầy có vẻ rất thích áo màu vàng và thầy có cả bộ sưu tập áo sơ mi ngắn tay đến dài tay màu vàng từ đậm tới nhạt, từ có viền cho tới áo trơn.
Mà ngay cả những buổi họp mặt ngoài trường thầy cũng bận áo thun màu vàng nốt.

Thầy giáo dựng chiếc xe cub của mình bên vệ đường rồi rẽ vào một đường mòn nhỏ.
" Nè! Tao nhớ không lằm chỗ đó là nghĩa trang đúng không?"
Minh Đạt gật đầu theo câu nói của Đức Cường, hai người vốn là hàng xóm gần nhà nhau nên đi học đi chơi gì cũng đi cùng nhau.
Một hôm đi đá banh về Minh Đạt nhìn thấy con đường đất gần sân bóng này, thế là nó rủ Đức Cường thử khám phá xem con đường dẫn tới đâu.
Và cũng vì thế nên hai đứa mới phát hiện con đường này nối thẳng đến đường về nhà của họ.
Nói chính xác thì nó dẫn ra đường lớn và cũng tránh được đoạn ngã năm hay bị kẹt xe, vì thế nên tụi nó quyết định chọn con đường tắt này để về mỗi khi đi đá banh.
Có một hôm đá banh về muộn, trời cũng trở nên tối nhá nhem đi trên con đường tắt không một ánh sáng điện nào này, không hiểu sao họ lại lạc.
Con đường bình thường chỉ cần đi thẳng mà họ lại rẽ vào đường mòn khác.
Và cũng chính xác là đường mòn mà bây giờ thầy chủ nhiệm đi vào này.
Nó sẽ dẫn tới một khu nghĩa địa.
Đức Cường rùng mình nhớ về ngày hôm đó đi lạc, ngay khi nhìn thấy khung cảnh toàn mồ mả đủ kiểu đủ loại trước mặt hai thằng bất giác co giò quay đầu chạy trối chết.
Cũng không hiểu sao họ chạy mãi chạy mãi cả con đường như dài thêm vậy.
Đến khi chạy ra đường lớn thì hai thằng ngã khuỵa xuống đất mà thở.
Sau sự việc hôm đó bọn họ cũng ám ảnh tầm vài ngày, nhưng với tính gan lì của mình thì chỉ chưa đầy hai tuần sau lại rủ nhau cùng đi đường tắt về nhà.
Mà sau này cũng không xảy ra việc lạ nào nữa, chỉ là họ luôn nhắc nhau không được rẽ vào đường mòn đó nữa thôi.
" Hay thầy đi thăm mộ ai đó?"
Minh Đạt lên tiếng nhưng bị Đức Cường phủ nhận ngay.
" Thầy Phong chuyển về đây dạy học mấy năm thôi có họ hàng với ai ở đây đâu.

Mà cái nghĩa địa đó hơn mười năm trước đã bỏ hoang rồi".
Sau lần đi lạc đầy sợ hãi đó Đức Cường đã thử hỏi mẹ về cái nghĩa địa không tên trên con đường vắng này.
Thì được bà Đức Cường vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Đức Cường và mẹ mà kể lại.
Nghĩa địa này lúc trước là nghĩa trang chung của cả thị trấn nhưng từ hơn mười năm trước thì đã không còn ai được an táng ở đó nữa.
Chính xác thì với một người từ xứ khác tới như thầy Phong không thể nào lại biết mà đi viếng mộ trong chỗ này được.
" Nè, mình đi theo thầy không?"
Đức Cường quay sang nhìn Minh Đạt rồi đề nghị, Minh Đạt tròn mắt nhìn Đức Cường nói.
" Đi theo làm gì? Chỗ đó ghê thấy mồ".
Đức Cường cười cười.
" Biết đâu thầy đi lạc thì sao? Tụi mình đi theo kêu thầy lại".
Minh Đạt suy nghĩ không chừng Đức Cường lại nói đúng, không có lý do gì mà thầy Phong lại vào cái nghĩa địa hoang vắng đó được, có thể thầy đi lạc thì sao? Minh Đạt nhớ tới lần trước cùng Đức Cường lạc vào khu nghĩa địa đó, một không gian âm u đến rợn người.
Trời chỉ mới chập tối mà sương lạnh lại bao phủ khắp khu nghĩa địa.
Hơn nữa còn có một chuyện mà Minh Đạt chưa bao giờ kể với Đức Cường.
Hôm đó khi chạy đi nó quay đầu nhìn lại thì thấy một ngọn lửa xanh bay là đà trên mặt đất.
Nó sợ hãi chạy một quãng rồi nhìn lại lần nữa thì ngọn lửa lại biến mất.
Nó luôn tự nhủ là bản thân nó nhìn lầm thôi.
Nhưng nó vẫn không quên được hình ảnh ngọn lửa xanh đó.
Nó luôn cảm thấy khu nghĩa địa đó rất đáng sợ, sau chuyện đó khi Đức Cường lại rủ nó đi con đường tắt này nó nhất mực từ chối.

Nhưng thằng bạn nối khố của nó lại cười bảo do lần trước vô tình đi lạc thôi không cần phải sợ.
Nó cũng không hiểu sao Đức Cường lại cố chấp đi con đường này như vậy nhưng sau vài lần bị rủ rê khuyên nhủ, nó cũng đồng ý cùng Đức Cường đi.
Mà chuyện trôi qua cả năm rồi nó cũng không còn để sự việc lần đó trong lòng nữa.
Được rồi, nó cũng lo cho an nguy của thầy chủ nghiệm chứ, nhưng sợ thì vẫn sợ.
Minh Đạt đưa mắt nhìn bầu trời còn sáng tỏ, chỉ mới hơn bốn giờ chiều thôi.
Nó gật đầu với Đức Cường rồi cùng chạy nhanh vào con đường mòn nhỏ.
Hai người rất nhanh chạy tới được lối vào của khu nghĩ địa, dù nắng vẫn chưa tắt nhưng khí lạnh lại bao phủ khắp nới.
Gió nổi lên thổi những mảnh tiền âm phủ dưới đất bay tán loạn.
Hình như có người đến viếng mộ nên vẫn còn lưu cả khói và hương nhang mới đốt.
Có vẻ đã lâu mộ phần ở đây không được sửa sang, có thể dễ dàng nhìn thấy vết nứt trên bia mộ, những lớp sơn đã bong tróc từ lâu.
Thậm chí còn có những ngôi mộ bị bể nát hoàn toàn.
Cỏ dại mọc khắp nơi, quang cảnh có thể nói là tiêu điều hoang tàn.
Hai người cố đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của thầy Phong, tuy khu nghĩa địa này không lớn lắm nhưng cũng không hẳn là nhỏ nên nhất thời họ không tìm được thầy.
" Ê! Đằng kia!"
Minh Đạt nhìn theo ngón tay của Đức Cường, thấy ở phía xa xa là thầy giáo của họ đang nằm dài trên đất.
Hai người chạy nhanh về phía đó, trước một ngôi mộ lớn màu trắng sữa.
Thầy Phong nằm co quắp trên nền đất, hai mắt nhắm nghiền, tay nắm chặt ngực áo mình, chân thì co lại, khuôn mặt xanh xao tiều tụy.
" Thầy ơi! Thầy ơi!"
" Thầy không sao chứ? Thầy Phong ơi!".
Cả hai cùng lay người thầy nhưng không có phản ứng gì cả, hai người sợ hãi nhìn nhau.
" Hay tụi mình đem thầy ra ngoài nhờ giúp đỡ đi".

Minh Đạt gật đầu trước đề nghị của Đức Cường nhưng đến khi cùng nâng người thầy lên thì lại xảy ra vấn đề.
Phải nói cả hai đều là thanh thiếu niên mười bảy tuổi, bình thường lại hay hoạt động thể thao (đá banh) đàng hoàng.
Cơ thể xem ra còn rất tốt, nhất là Đức Cường có cả cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo, bình thường vác bao gạo hơn 60 kg còn chạy nhanh được.
Minh Đạt tuy ốm yếu hơn nhưng vẫn cao hơn thầy Phong nhiều.
Vậy mà không hiểu sao cả hai lại không nhấc được thầy lên, thậm chí xê dịch còn không được.
Sau một hồi thử đủ cách cũng không xong thế là Đức Cường quyết định chạy đi tìm người tới giúp còn Minh Đạt thì ở lại trông chừng thầy.
Minh Đạt ban đầu không chịu nhưng lại không thể để thầy một mình được, Đức Cường thì chạy nhanh hơn nên cuối cùng nó cũng miễn cưỡng ở lại khu nghĩa địa.
Chỉ là khi Đức Cường mang theo vài người nữa tới thì lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Thầy Phong đầu đầy máu nằm dưới đất, khuôn mặt trắng bệt ra.
Còn Minh Đạt thì nằm ngất ở một bên.
Đến khi mọi người cùng nâng thầy Phong lên thì một người đàn ông hốt hoảng la lớn.
" Không còn thở nữa!"
Sau đó mấy người cùng tới với Đức Cường rơi vào hỗn loạn, người thì đòi giữ nguyên hiện trường rồi gọi công an đến, người lại đòi đem người ra ngoài trước.
Đó cũng là điều cuối cùng mà Đức Cường nhớ vì nó sau khi nhìn thấy thằng bạn mình nằm ngay đơ dưới đất, nó vừa sợ vừa lo mà chạy tới kiểm tra khắp người Minh Đạt.
Đến khi nó chắc chắn Minh Đạt chỉ ngất thôi mới thở phào mà cõng thằng bạn của nó về.
Sau đó nó cũng không hề biết tình hình của thầy Phong, nó chỉ nhớ có người nói thầy tắt thở rồi nên nó mới nói là thầy chết, còn việc ma nhập là do nó nghĩ vậy mà thôi.
Thầy Phong vô duyên vô cớ chạy tới nghĩa địa bỏ hoang lại có dấu tích đập đầu tới chết.
Nên nó tự thêm vào nguyên nhân bị ma nhập mà thầy làm vậy rồi kể cho mọi người nghe.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn