Đọc truyện WTER-TSFO: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 36: Đại Chiến Ma Thần - Tổng Doanh Sâm Lâm - Tương Ngộ (3)



Lá cờ đen pha màu máu của Quân đoàn bất khuất tung bay trong gió. Không để ba người đợi lâu, lực lượng viện binh đã tới để ứng phó, cùng đó là những chuyến xe chở đầy nhu yếu phẩm được hộ tống từ Felden đến tổng doanh ở  Đại Ngàn Sâm Lâm Underwood nằm sâu trong lãnh thổ Ardonia.

"Vất vả rồi."

"Cảm ơn."

Zalfkiel cầm lấy một bình nước của đội tiếp tế, và leo lên chiếc xe ngựa gần nhất. Có vài người đến giúp Ludaciel cùng vết thương ở chân. Nắng lên, soi rọi cả một vùng đất đã bị tàn phá bởi sức mạnh của ma thần Gorgon. Thứ đó đã chọn phương án rút lui vì nó căm ghét ánh sáng mặt trời, thứ nó chưa từng đối diện kể từ khi sinh ra. Màn sương của Gorgon khiến cho cây cối xung quanh héo úa, và không khí trở nên khô khốc hơn bao giờ hết.

"Cái gã đó... lúc nào cũng liều mạng thế sao?"

"Enny chưa bao giờ hành động thiếu tính toán cả."

"Thế à..."

Ludaciel ngồi co người lại và cố giữ khoảng cách với gã thủ lĩnh của Quân đoàn bất khuất, người đang tựa đầu vào thành xe để nghỉ ngơi. Mọi việc xảy ra quá nhanh. Câu hỏi lúc nãy bật ra vì anh vẫn còn đang rùng mình khi nhớ lại cảnh tượng tên Reaper đó móc con mắt trái của Gorgon một cách rất chi là vô nhân đạo. Quá liều lĩnh. Kẻ địch là một ma thần từ thượng cổ, nhưng gã chẳng có chút nao núng nào khi xông vào cả.

"Anh nên ngủ một chút đi."

Zero nói và liếc nhìn gã đó một cái, cô vén tấm mành trước toa, nói gì đó với người đánh xe mà Ludaciel không nghe rõ. Có lẽ anh cần một giấc ngủ thật.

                            —————————

Từ khi sinh ra, mỗi giống loài đều được khắc ghi vào linh hồn mình một ý nghĩa. Điều đó sẽ được chứng minh theo thời gian. Như ngay lúc này, tất cả đều đang đấu tranh để sống, để bảo vệ.

"Gorgon đã rút lui, đường đi của nó có thể là..."

"Ở đây."

Zero cắm mũi nhọn của một mảnh kim loại vào một điểm nằm ở xa đất liền trên bản đồ như một cách để cắt ngang câu nói của Zalfkiel.

"Gaqin?"

Một người giơ tay lên nêu câu hỏi, đây là một cuộc họp khẩn diễn ra ngay sau khi đoàn xe tiếp tế từ Felden đến được tổng doanh tại Underwood của nhân loại.

"Hòn đảo đó là ranh giới dẫn tới Tartarus."

Zero nói tiếp, em bỏ tay ra khỏi cái ghim trên tấm bản đồ đưọc làm bằng giấy da, xung quanh đó cũng có nhiều ghim và điểm đỏ chi chít.

"Chúng ta cần liên lạc với người ở đó trước."

Zalfkiel làu bàu, anh tiếp tục:

"Sẽ không kịp nếu không gửi tin đi ngay. Gorgon đã bị thương. Nó sẽ cần phục hồi."

"..."

"Nói tiếp đi, anh là thủ lĩnh đấy!"

Một người khác thúc giục. Chuyện Gorgon tấn công là ngoài dự tính. Vốn kế hoạch chỉ là ứng viện cho toà thành còn sót lại ở tiền tuyến và rút lui, nhưng cuối cùng lại trở thành hỗn chiến với một ma thần cấp cao đến từ Tartarus. Vài thủ lĩnh khác bắt đầu tỏ ra khó chịu trước sự bối rối của Zalfkiel. Vốn dĩ, họ không thực sự coi anh và Quân đoàn bất khuất là đồng minh.

"Từ từ nào, tôi cần suy nghĩ một chút..."

"Động vào đồng loại khiến ngươi khó chịu sao?"

"Trật tự!"

Trong khi cuộc họp quân sự có phần rối ren đó đang diễn ra, bên ngoài lại xảy ra một câu chuyện khác.

"Xin lỗi... có ai nhìn thấy một Flugel không? Cô ấy cao khoảng tầm này..."

"Không biết."

"Cho hỏi..."

Ludaciel tuyệt vọng lê cái chân bị thương của mình đi khắp doanh trại, nhưng không ai biết cô gái tên là Librarian đó ở đâu, hay là ai cả.

"Chết tiệt."

"Này cậu kia, tôi không có ý gì đâu nhưng cậu nên thử tìm ở chỗ kia."

Ludaciel nhìn theo hướng được chỉ, đó là nơi chăm sóc những người bị thương và an táng cho các tử sĩ. Anh nuốt nước bọt. Một cảm giác sợ hãi khác dâng lên trong người anh như một cơn buồn nôn không kiểm soát, ngực anh thắt lại.

"Làm ơn. Đừng xảy ra chuyện gì hết."

"Đang làm gì đấy, Ludaciel?"

Anh giật mình. Ánh mắt của Librarian xoáy vào anh, biểu cảm trên gương mặt cô tựa như đang thương hại. Ludaciel hít một hơi sâu, và thở ra để trút bỏ nỗi lo của mình. Anh xốc lại tinh thần, và quan sát Librarian từ đầu đến chân.

Không có vết xước nào cả. Có thể cô ấy đã kịp thời thoát khỏi màn sương cùng những người dân khác trong thành. Librarian là một Flugel, chủng tộc của bầu trời và là người cai quản tri thức tại thư viện lớn nhất Paradise. Là một thái cực đối lập hoàn toàn với bầy lũ ma thần.

"Chân của người bị sao thế?"

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi."

"Không được đâu, tìm chỗ ngồi đi."

Librarian kéo Ludaciel tới chỗ một lán gần đó, ép anh ngồi xuống và duỗi thẳng chân ra. Cô luôn tỏ ra mình là một người có trách nhiệm, mặc dù nó không cần thiết.

"..."

Ludaciel nhăn mặt khi Librarian tháo lỏng lớp vải được bó chặt vào chân anh ra, vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng trông nó thực sự rất tệ. Có lẽ là do ảnh hưởng từ việc ở quá lâu trong sương mù của Gorgon nên nó đã nhiễm độc. Miệng vết thương sâu hoắm và thịt ở đó đã chuyển màu đen, có mùi thối rữa bốc lên. Ludaciel đánh mắt đi hướng khác. Anh nhìn thấy bờ vai nhỏ của Librarian run lên một chút.

"Đồ ngốc!"

"Xin lỗi."

Anh thò tay vào túi, lấy ra một con dao nhỏ. Librarian rạch bỏ phần vải xung quanh vết thương, nhưng cô không biết mình phải làm gì tiếp theo. Không phải không thể chữa được. Nếu đây là chỉ là một vết đâm bình thường thì với ma thuật của người thủ thư, chỉ cần một cái phẩy tay là lành lặn như mới. Nhưng Librarian chưa từng đối mặt với thứ gì kì quái như thế này. Độc tố... không nằm trong bất kì quyển sách nào cả.

"Vậy lát gặp nhé..."

"..."

Ludaciel ngẩng mặt lên. Cái giọng trầm trầm lạnh lẽo vang lên từ bên ngoài lẫn con mắt đỏ rực không có đồng tử luôn nhìn người khác như cái nhìn của người bề trên. Là gã Reaper đó.

Zalfkiel vén tấm mành trước lán và bước vào trong, có vẻ như cuộc họp đã kết thúc. Trông anh có phần mệt mỏi. Anh nhìn tên Valkyrie và cô gái Flugel trước mặt. Cái tình huống gì đây? Mắt anh nhanh chóng hướng tới cái vết thương bốc mùi kia. Zalfkiel nhướng mày, bước vào trong.

"Tránh ra."

Anh đẩy Librarian sang một bên, tiện tay lấy luôn con dao trong tay cô. Bị áp chế về thể hình, Librarian lùi lại một chút.

"Làm cái gì đấy?!"

Ludaciel kêu lên phẫn nộ, anh hoàn toàn không hiểu vì sao mà một tên Reaper lại dám tỏ ra thiếu kính trọng với một Flugel như Librarian.

"Im miệng đi, ngươi không cần hét vào bây giờ đâu."

Zalfkiel ngồi xuống trước mặt Ludaciel, anh búng tay vào không khí.

Tách.

Một ngọn lửa nóng rực hiện ra, nhưng Ludaciel nhanh chóng nhận ra đó là một tinh linh. Reaper có thể triệu hồi tinh linh sao? Anh nhìn Librarian, nhưng dường như cô cũng không thể giải thích được. Làm thế nào mà con cái của Tiamat lại có thể gọi lên được một tinh linh đến từ cây sự sống của nữ thần Titania cơ chứ?

Zalfkiel hơ lưỡi dao sáng bóng trên ngọn lửa, anh thở đều và chậm.

"Giờ thì, ngươi có thể la hét tuỳ thích, nhưng nếu dám nhúc nhích thì ta không chắc cái chân này giữ được đâu nhé?"

Ludaciel nuốt nước bọt. Anh nhận ra vấn đề rồi.

Tên này đúng là không có tình người gì cả.

Zalfkiel chậm rãi chạm lưỡi dao sáng loáng vì được nung nóng vào miệng vết thương, tinh linh lửa cầm tay anh, truyền nhiệt và giúp cho con dao được ổn định. Anh rọc một vòng xung quanh miệng vết thương, cắt bỏ phần da đã hoại tử, rồi ấn ngập lưỡi dao nóng bỏng vào chỗ thịt đã bốc mùi, hết sức tập trung để cắt đi sạch sẽ cái phần đã hết hạn sử dụng đó và để lại một cái rãnh sâu gần như thấy được cả xương trên đùi của Ludaciel.

Zalfkiel giao phần băng bó và xử lí khẩn cấp lại cho cô gái Flugel có vẻ ngoài không hề phù hợp với một doanh trại thời chiến như chỗ này đang ngồi co ro ở phía kia rồi đi ra ngoài.

Những người bên ngoài bị đánh động bởi những tiếng kêu kì quái vang lên từ lán của thủ lĩnh, nhưng không ai dám nói hay có ý kiến gì cả. Một lúc sau, người ta nhìn thấy một Flugel nhỏ người đang cố dìu một Valkyrie cao hơn mình gần hai cái đầu ra khỏi lán. Trông cả hai như vừa trải qua một địa ngục khủng khiếp nào đó vậy.

"Không bao giờ tôi dám bị thương trước mặt tên đó nữa."

"Nhưng anh ấy đã giúp chúng ta mà."

Ludaciel phát ra vài tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Nhưng anh nghĩ mình cần phải cảm ơn tên đó. Tạm thời thì chân anh sẽ được nghỉ ngơi một thời gian để phục hồi hoàn toàn. Và cổ họng anh cũng thế.

"Trông có vẻ không ổn lắm nhỉ?"

Librarian dừng lại và ngước mặt lên nhìn người phía trước và nhận ra cô ấy mang trong người dòng chảy của đại địa. Đây đúng là con cháu của Đại địa long Gaia, người đã tạo ra mặt đất vững chắc mà cả hai đang đứng.

"Hiện tại thì nó đã đỡ hơn trước rồi ấy. Tôi còn sợ là mình phải cắt bỏ cả cái chân cơ."

Ludaciel cười trừ và giải thích tình hình của mình, nhưng Zero có vẻ không vui gì trước cái tin đó. Em nhíu mày lại khi nhìn vào lớp băng vải trên chân anh, rồi sau đó lại hướng mắt về phía Librarian.

"Cô là... Flugel?"

"Vâng. Có vấn đề gì sao?"

"Không. Không có gì. Nhưng nếu được thì xin hãy giúp chăm sóc các thương binh. Ở đây đang rất thiếu nhân lực."

"..."

Zero lẫn vào giữa các lán khác và biến mất, để lại hai người tiếp tục đi tìm chỗ nghỉ chân. Ludaciel cảm thấy mơ hồ về câu hỏi của Zero, nhưng anh không còn tâm trí nào mà suy nghĩ nữa. Vết thương trên bắp chân cứ nhức nhối theo từng bước đi.

"Nè Ludaciel, người quen cô ấy à?"

"Cô ta đã cứu tôi đấy, và cả cái gã lúc nãy nữa. Họ đúng là một cặp đôi kì quặc."

"Valkyrie và Flugel cũng không kém phần như thế đâu."

"Cô nói đúng nhỉ..."

Tổng doanh này được dựng lên bởi trụ cột của các chủng tộc để cùng chống lại binh đoàn ma thú xâm lược từ Âm giới. Chưa bao giờ bầy con của nữ thần Tiamat lại bị căm ghét đến như thế. Gần một nửa lục địa đã bị thế hệ ma thần đầu tiên huỷ hoại nặng nề, những người còn lại đã co cụm về phía trung tâm và Tây Bắc lục địa để chuẩn bị phản công.

"Cạn ly! Vì đã chặn đứng một trong bảy chân ma long Gorgon!"

"Vinh quang cho nhân loại!"

"Vì Địa Mẫu Gaia!"

"..."

"Cô không uống sao? Đội trưởng tạm thời của kị sĩ tận thế?"

"Xin lỗi. Mọi người cứ thoải mái đi nhé."

Zero đóng cánh cửa lại, chặn đứng những âm thanh ồn ào của bữa tiệc sau lưng mình. Em ghét cái không khí đó. Không phải em không thích chung vui, nhưng em cảm thấy mình không thể hoà hợp với các thủ lĩnh khác.

Mắt Zero nhìn về một dãy những đốm lửa sáng bập bùng ở phía xa, cách toà nhà của tổng bộ một khoảng. Đó là khu vực dựng trại của những người thuộc Quân đoàn bất khuất. Xem ra em đã tìm được nơi mình thực sự có thể thoải mái rồi.

"Chào buổi tối."

Zero bước qua cánh cổng dựng từ những cọc gỗ thô sơ, không khí bên trong nơi này cũng không thua kém gì bữa tiệc tại tổng bộ, nhưng nó khác. Vì ở đây tập hợp những người đã dám chống lại nguồn gốc của mình, những người đã không còn gì để mất, những người đã không còn nơi để trở về. Đây là Quân đoàn bất khuất. Ban đầu, thành viên chỉ là những Reaper hoạt động riêng lẻ tập hợp lại với nhau, nhưng bây giờ số lượng đã phát triển bao gồm cả những chủng khác. Gọi là một quân đoàn hỗn độn cũng được, nhưng tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của một người.

"Kị sĩ tận thế?!"

"Buổi tối vui vẻ nhé thưa quý cô!"

"Nhưng còn bữa tiệc thì sao?"

"Cô tới tìm đội trưởng đúng không... anh ấy đang-"

Những câu hỏi và lời chào dồn dập vào Zero. Mọi người ở đây đều biết em. Một thành viên nòng cốt của đoàn quân chinh phạt tiền tuyến.

"Cô không nên lui tới đây thường xuyên, đây không phải chỗ dành cho một người như cô đâu..."

"Anh nói cái gì thế?"

"Tên này say rồi, đem hắn vào trong đi!"

Zero bỏ ngoài tai những câu nói đó và tìm một chỗ ngồi. Tuy nó thiếu thiện cảm, nhưng thực chất là đang lo lắng cho em. Quân đoàn bất khuất vốn không được các thủ lĩnh khác ưa thích cho lắm. Đặc biệt là khi dẫn đầu của họ lại là một hậu duệ của nữ thần Tiamat như Zalfkiel.

"Tôi đã bảo em nên dự bữa tiệc đó."

Giọng nói trầm ấm của Zalfkiel vang lên ngay bên cạnh. Anh ngồi xuống cái đệm rơm, tay cầm một ổ bánh còn nóng và một bình nước.

"..."

"Nhưng mà, cảm ơn em vì đã tới đây."

Zalfkiel mỉm cười, gương mặt vốn mang nhiều âu lo của anh thoải mái hơn chút. Lúc này đây, anh đang tận hưởng khoảng thời gian duy nhất vui vẻ trong ngày của mình cùng cấp dưới.

"Đừng bỏ rơi tôi chứ. Chính hai người lôi tôi tới đây mà."

"Chào buổi tối, Ludaciel và...?"

"Librarian! Thật là có lỗi khi không giới thiệu sớm."

Ludaciel có vẻ đã ổn hơn trước, mặc dù Librarian vẫn nhất quyết dìu anh đi. Điều đó khiến anh trông như một tên vô dụng và việc phải hạ người xuống để đồng điệu với bước chân của Librarian như đang hành hạ cái lưng của anh vậy.

"Ngồi xuống đi, vết thương đã ổn hơn chưa?"

Zero nhích qua một bên để Librarian và Ludaciel có chỗ để ngồi trên cái đệm rơm trải trên đất.

"Ừm. Ổn rồi."

Ludaciel nói, tránh nhìn về phía tên thủ lĩnh đáng sợ của Quân đoàn bất khuất. Hễ nhìn hắn là chân anh lại nhức nhối không dừng được.

"Uống nước không?"

"Cảm ơn."

Zero đưa cho Librarian một bình nước, nhưng một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài khiến cả hai phải ngừng lại. Các thành viên của Quân đoàn bất khuất đang mở tiệc.

"XIN LỖI VÌ ĐÃ CẮT NGANG CÂU CHUYỆN NHƯNG MỌI NGƯỜI ĐỀU THỐNG NHẤT PHẢI ĂN MỪNG CHO PHI VỤ MÓC MẮT MA THẦN CỦA ANH ĐẤY ĐỘI TRƯỞNG!!!"

"VÀ CẢ ĐỂ CHÀO MỪNG MỘT VALKYRIE VÀO ĐỘI NỮA!!"

"Hả?!!"

"Đừng có quá khích. Tôi không chịu trách nhiệm đâu, ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm đấy."



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn