Đọc truyện [TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 56: - Ám vệ



"Điện hạ?"
Hoa Thành trông thấy y cứ ngỡ rằng mình đang mơ giữa hư không. Song, nhìn động tác y nhẹ nhàng kéo rèm, bước chầm chậm đến ngồi xuống bên cạnh mép giường khiến hắn mới hoàng hồn trở lại.
Hoa Thành vốn muốn đứng lên hành lễ lại bị tay của y cản lại. Tạ Liên dìu hắn tựa vào vách giường đưa tay vén tóc mai che đi gương mặt kia. Y nói:
"Không cần hành lễ, đệ vừa mới hồi phục không lâu tránh việc vận động nhiều sẽ tốt hơn."
Hoa Thành nghe vậy chỉ gật đầu, khóe môi hắn khẽ cong như tường tận trong đáy lòng đây là khoảnh khắc hắn mong chờ bấy lâu. Đã hơn nửa năm rồi, cuối cùng hắn cũng gặp lại y từng ngày khoắc khoải nhớ nhung bóng dáng ấy bây giờ tái ngộ có chút túng quẫn.
"Điện hạ, tại sao khi nãy không để người báo tin là huynh đến lại giả danh là người khác muốn gặp ta?"


Tạ Liên khẽ cười, dịu dàng nói: "Còn không phải là gây bất ngờ cho đệ sao?"
Hoa Thành: "Ừm, huynh đúng là dọa ta luôn rồi."
Tạ Liên bật cười: "Nào đến nỗi thế?"
"Chỉ là vừa vặn nghĩ đến huynh, không ngờ huynh lại xuất hiện trước mặt ta một cách đột ngột như vậy khiến ta có chút lúng túng."
Tạ Liên nhướng mày: "Tam Lang nghĩ đến ta sao?"
Hoa Thành dương oai đắc ý nằm trên giường nói: "Đó là đương nhiên, ta thật sự rất nhớ huynh."
Nghe trong lời nói của hắn bộc lộ ra hết hỉ nộ ái ố như thế không khỏi có chút xấu hổ, cái người này trước mặt y luôn luôn mang điệu bộ phóng túng không chừng mực như thế dù có ở trong bộ dạng như bây giờ vẫn không cản được hắn.
"Đệ...ăn nói không biết xấu hổ."
Hoa Thành nhìn vẻ mặt ngại ngùng của y, cười thành tiếng: "Ha ha, điện hạ huynh đáng yêu quá...A..."


"Đệ thật là....Tam Lang? Không sao chứ?"
Tạ Liên vốn muốn trách nhẹ hắn mấy câu, thấy Hoa Thành cười nhiều tới nỗi miệng vết thương bị hở ra làm mặt hắn đen sầm lại chịu đựng không khỏi đau lòng.
Tạ Liên thở dài bất lực nhìn hắn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán người kia rồi nói: "Đệ nên cẩn trọng một chút đừng để tâm trạng ảnh hưởng tới sức khỏe."
Hoa Thành im lặng như bình tâm lại một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ phải trở nên ôn hòa hơn ban nãy. Hắn nhìn Tạ Liên hai má đỏ ửng, thở ra từng hơi nóng ẩm, trầm ngâm hỏi:
"Phải rồi, điện hạ sao huynh lại tới đây?"
Tạ Liên nghe vậy tiếp lời: "Chiến sự Tây An trước mắt là một mớ hỗn độn, ta theo lệnh của phụ hoàng tiếp viện cùng lương thực từ kinh thành đến đây. Bên ngoài hiện tại đã có người chăm sóc những binh sĩ đang mắc bệnh kia rồi."


Hoa Thành: "Tiếp viện từ kinh thành? Không phải tuyến phòng Tây An thất thủ nhiều ngày từ kinh đô cũng chẳng hề có chút động tĩnh để bọn ta cầm cự tới bây giờ sao? Hoàng thượng đưa binh tới bây giờ có phải là quá muộn rồi không?"
Tạ Liên hiểu nỗi uất ức cùng sự chịu đựng của binh sĩ Tây An, Hoa Thành đây là đứng ra nói lý cho họ. Tất cả bọn quan thần trong kinh thành chỉ làm những chuyện lông gà vỏ tỏi không lo đến an nguy của các binh sĩ Tây An giờ đây mới dâng tấu sớ cầu tiếp viện cho lĩnh quân há chẳng phải là khinh thường đến mệnh sống của bách tính?
Tạ Liên thở dài: "Phụ hoàng luôn có những lối nghĩ riêng của người dù ta có đứng trên triều nghe bọn người họ một mực cãi vã vẫn không hiểu được tâm tư của người nghĩ gì."
Hoa Thành: "Lần tiếp viện này hoàng thượng cũng không cần phải chỉ lệnh đích thân huynh tới đây. Điện hạ, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?"
Tiếp viện cống phẩm cùng viện quân từ cung cũng không phải để một thiên tử đứng ra làm chủ. Xem ra lần này Tạ Liên đến đây hoàn toàn vẫn còn có mục đích khác, e rằng việc này không nằm trong chính tuyến của Tây An.
Khóe môi Tạ Liên khẽ cong tựa như trời sao giữa khoảng không tĩnh mịch: "Quả nhiên đệ thật biết nhìn nhận tình hình, Tam Lang đúng là tiên đoán như thần."
Hoa Thành nghe thấy Tạ Liên điềm tĩnh như thế bất đắc dĩ cũng cười theo:
"Ca ca, huynh đây là muốn ta cười tiếp sao?"
Tạ Liên: "Được rồi không chọc đệ nữa."
Hoa Thành muốn nói gì đó đột nhiên Tạ Liên ngắt lời nói tiếp:
"Ta muốn xây dựng Ám Vệ Doanh."
Cả hai người không hẹn mà cùng nhau im bặt.
Hoa Thành đờ ra một lúc, nghiêm mắt nhìn người trước mặt mình. Vẻ mặt Tạ Liên lúc này thập phần nghiêm túc, độ đến chừng nhìn vào cũng cảm giác được đây là sự kiên quyết không phải là lời đùa giễu cợt của y. Hắn trầm thấp giọng nhẹ nhàng hỏi:
"Điện hạ, huynh chắc chứ?"
Tạ Liên không nói lời nào chỉ gật đầu.
Ám Vệ Doanh xưa nay đều là một phần sát thủ được nuôi dưỡng phục vụ cho các hoàng tử hoặc vương tôn quý giả không những là quân vệ riêng mà còn là vũ khí bí mật luôn được che giấu nếu bại lộ thì trọng tội có thể gánh hết được.
"Vì sao huynh đường đột có ý nghĩa này?"
Tạ Liên: "Tư gia hiện tại đã có mưu đồ bất chính huống chi nội triều giữa ba gia tộc đang có mâu thuẫn với nhau sớm muộn cũng sẽ có cuộc đả kích. Ta đoán ra được việc trong triều đang có kẻ sau lưng chúng ta thao túng quyền hành chỉ không biết được là ai. Việc nuôi ám vệ binh nếu bại lộ thì sẽ coi là mưu phản nhưng ta chẳng qua chỉ có đường duy nhất đó chính là đề phòng."
Hoa Thành nghe y tâm trạng có chút phức tạp, hắn nói: "Huynh muốn tìm những người giỏi võ sĩ lại có trí lược thông tuệ nhưng giữa chiến trận Tây An thế này liệu có thích hợp?"
Tạ Liên rũ mắt sau đó lại nhìn thẳng vào Hoa Thành, y mỉm cười hỏi: "Cho nên việc này ta muốn cùng đệ giải quyết."
Hoa Thành ngẩn ra có chút dè dặt hỏi: "Điện hạ, huynh tin ta?"
"Tin."
Một chữ "tin" của y lại chấp chứa cả ngàn sự tín nhiệm.
Hoa Thành như nắm chắc được phần tin này của y không phải là tin hắn sẽ giúp y làm nên đại sự mà là tuyệt đối tin tưởng "hắn" hoàn toàn.
Tạ Liên: "Ta biết sau lưng thế lực của đệ chính là nằm vùng ở Tây An. Giang hồ ẩn quy nhiều năm chắc hẳn đệ cũng là người biết rõ, chỉ cần có thể đồng tâm hợp lực lại với nhau không những có thể bảo vệ được phụ hoàng và mẫu hậu mà còn có thể bảo vệ cả một đất nước."
Hoa Thành thở ra một hơi nặng nề, ôn tồn nói: "Điện hạ việc này cứ giao lại cho ta, ta tuyệt đối sẽ không làm huynh thất vọng."
Tạ Liên: "Chờ sau khi tuyến phòng Tây An đã an toàn, trăm việc đều nhờ cậy đệ rồi."
"Ừm."
Tạ Liên hơi ngưng thần, sau đó cười khổ một nụ cười có chút miễn cưỡng hỏi hắn:
"Ta...làm như vậy...đệ có cảm thấy ta bồng bột quá không?"
Hoa Thành không nói, chỉ vươn tay nắm lấy bàn tay của y đặt trên giường mình, mười ngón tay đan chặt lấy nhau. Hắn nói:
"Điện hạ, nhìn ta."
Tạ Liên như mê hoặc nhìn hắn.
Ánh mắt hắn quá đỗi ôn nhu lại sáng rực nhưng cũng chứa phần dịu dàng khó tả, cảm giác như mọi hành động của y từng tấc từng tấc luôn được hắn dõi theo, dung túng cho tất cả.
"Bất luận huynh có làm gì, ta sẽ cùng huynh bảo vệ con dân Tiên Lạc."
Thời khắc của sự đấu tranh, ắt sẽ có tân đế cai trị quyền hành.
Và huynh.
Chính là tân đế tương lai ta nguyện lòng phục tùng kính ngưỡng.
------------- CÒN TIẾP -----------


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn