Đọc truyện Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 31: 31: Xem Nhà




Lâm Xuân về đến kí túc xá thì mới nhớ ra, hình như cô quên báo với các bạn cùng phòng rồi.
Do tối nay lắm chuyện quá, đã bị bỏ bùa xong còn rơi vào cuộc chiến ác liệt, rồi lại bị tai nạn giao thông, hơn nữa còn có hai người chết.
Cô chỉ muốn ra ngoài ăn mừng với các bạn cùng phòng vì đã bảo vệ khóa luận thành công thôi mà, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Với cả, tại sao có đến hai người chết mà cô vẫn thấy rất bình thường là sao?
Lâm Xuân mệt mỏi quay về phòng, may sao hội Hứa Nguyễn đã ngủ cả rồi.
Cô thở phào, không cần phải giải thích gì nữa, cô buồn ngủ vô cùng, chẳng thèm cởi quần áo mà nằm lên giường ngủ luôn.
Một đêm say giấc nồng, đến khi thức dậy thì đã chín giờ sáng rồi.
Sở Phi Phi với Ninh Nhã Đan nghe thấy tiếng động trên giường cô nên đã ngẩng lên nhìn cô: “Dậy rồi à, mua bữa sáng cho cậu này.”
“Canteen số hai hả?” Lâm Xuân ló đầu ra nhìn, thấy túi bóng quen thuộc thì biết ngay là bữa sáng ở canteen số hai: “Cậu mua gì đấy?”
“Bọn tớ đi muộn quá, còn mỗi cháo với bánh bao thôi.” Sở Phi Phi nói.
Mặc dù là canteen của đại học nhưng bữa sáng cũng chẳng hơn canteen trường cấp hai; cấp ba là mấy, vẫn là một bữa sáng bình thường, sạch sẽ vệ sinh giá cả hợp lí, nhưng còn lâu mới ngon bằng đồ ăn sáng ở ngoài quán.
“Sao hôm nay các cậu lại mua bữa sáng ở canteen thế?” Lâm Xuân tò mò hỏi.
Kí túc xá của bọn cô rất gần cổng bắc, chứ đi ra canteen còn xa hơn nhiều.
Ở ngoài cổng bắc, các hàng quán bán đồ ăn sáng đã mở từ năm giờ sáng.
Món nào cũng vừa ngon vừa rẻ, đã vậy còn rất đa dạng nên sinh viên ở kí túc?hầu như chẳng bao giờ ăn sáng ở canteen.
“Đi check in.” Ninh Nhã Đan đáp.
“Check in? Canteen số hai nổi tiếng rồi hả?” Lâm Xuân hiếu kì.
“Nổi cái gì mà nổi, đồ ăn chán chết.” Ninh Nhã Đàn rầu rĩ: “Từ lúc lên đại học mình đã ăn sáng ở canteen bao giờ đâu, nhân lúc còn được ăn thì phải đi ăn ngay.”
Thì ra là check in kiểu này.
Lâm Xuân vén rèm bước xuống giường để đi đánh răng rửa mặt.
Hôm qua về mệt quá nên cô không thèm rửa mặt mà đã đi ngủ luôn, thành ra bây giờ cô cứ thấy khó chịu trong người.
“Sao cậu không thay quần áo?” Sở Phi Phi ngạc nhiên chỉ vào bộ đồ của Lâm Xuân: “Từ từ, tối qua cậu về công ty tăng ca mà? Sao tăng ca kiểu gì mà quần áo thành ra thế này?”
“Vl, cậu bị cướp hả?” Ninh Nhã Đan bước đến bên Lâm Xuân, cầm bộ đồ của cô: “Sao váy lại nát bươm thế này?”
Lâm Xuân cúi đầu nhìn thì mới nhận ra cái váy mình mới mua đã rách lỗ chỗ do tơ nhện và tro bụi rơi xuống, thậm chí vẫn còn tơ nhện sót lại.
“Gì đây? Mạng nhện à?” Ninh Nhã Đan gỡ tơ nhện ra khỏi váy cô, hỏi cô một cách khó hiểu.
“Trên lưng cũng có, trên tóc cũng có.” Sở Phi Phi ghét bỏ: “Tối qua cậu tăng ca cái kiểu gì đây?”
“Sao cậu biết tối qua tớ tăng ca?” Bấy giờ Lâm Xuân mới sực ra, hôm qua mình rời đi đột ngột, hội Sở Phi Phi cũng không hề nhắn WeChat cho mình, sáng hôm nay cũng không hỏi cô tối qua đã đi đâu.
“Cậu mượn máy đồng nghiệp để nhắn tin cho bọn tớ còn gì? Cậu bảo cậu bị gọi đi làm, điện thoại thì bị rơi xuống nước nên không mở máy được.” Sở Phi Phi hỏi ngược lại lại Lâm Xuân.
“À à à, tớ nhớ ra rồi, ngủ xong đờ cả người, đúng là tớ đã nhắn tin rồi.

Hôm qua lúc tớ đi vệ sinh thì bị sếp gọi nên đi vội vội vàng vàng, điện thoại bị rơi xuống nước đúng lúc đấy luôn.” Lâm Xuân nói.
“Cậu ra ngoài báo cho bọn tớ thì cũng chỉ mất có một phút, đi vội như thế làm gì?” Ninh Nhã Đan hỏi.
“Lúc đấy trong đầu tớ chỉ có công việc, các cậu biết đấy, giờ tìm việc khó lắm mà.” Lâm Xuân cười khúc khích: “Tiện thể lên công ty tìm điện thoại mới, xem có được bảo hành hay không.”
“Cậu có tìm được không?” Sở Phi Phi hỏi.
– Không.
– Thế máy của cậu phải làm sao?
“Sấy khô xong lại dùng được.” Lâm Xuân rút điện thoại ra khỏi sạc, vui vẻ đưa cho hai bạn nhìn.
“Thế người cậu làm sao đây?” Chủ đề lại quay trở về.
Lâm Xuân nhanh chí bịa chuyện: “Là thế này, hôm qua tớ mượn máy đồng nghiệp để nhắn tin cho bọn cậu còn gì? Sếp tớ biết lúc tớ nghe điện thoại của sếp thì vô tình làm rơi máy nên bảo trong kho của công ty có máy mới nhưng không biết cất ở đâu, nhắn tớ đến công ty mà tìm, tìm xong thì tăng ca sau.”
Sở Phi Phi và Ninh Nhã Đan nghe vậy thì ước ao, ghen tị: “Sếp cậu tốt quá đi mất.”
“Đúng rồi, lần trước cậu làm mất điện thoại, sếp đưa cho cậu cái mới, giờ mới qua được mấy ngày, sếp lại tặng cậu thêm cái nữa?” Dù doanh nghiệp nhà nước hào phóng thật, nhưng hào phóng đến mức này thì hợp lí sao?
“Tóm lại, hôm qua tớ vào kho tìm điện thoại mới nên dọn kho luôn.
Cuối cùng thì chẳng tìm được máy mà còn biến mình thành ra thế này.” Lâm Xuân rên rỉ: “Váy tớ mới mua mà.”
“Thôi, cậu phải biết đủ chứ, máy cậu tận tám nghìn tệ, công ty đưa cậu cái máy đắt thế này thì cậu dọn kho cũng đã làm sao?” Sau khi Lâm Xuân phịa chuyện xong thì cũng đã giải thích được vì sao mình lại nhếch nhác như thế này.
Trong kho mà, có mạng nhện là chuyện quá bình thường, lúc dọn đồ thì quần áo cũng sẽ bị trầy xước thôi.
“Cậu nói đúng, tớ đói rồi, tớ ăn trước đây.” Cuối cùng cũng lừa được, Lâm Xuân cầm miếng bánh bao lên ăn.
Nếu câu chuyện vẫn còn tiếp tục thì cô không biết phải bịa như thế nào.
“Này! Cậu chưa đánh răng mà.” Sở Phi Phi chê bai.
“Ăn xong rồi đánh, dù gì tí nữa tớ cũng tắm.” Lâm Xuân dửng dưng ăn bánh bao.
Hai cô gái chê bai cô lùi về sau hai bước.
Đến khi ăn xong, gội đầu rồi tắm giặt, cả một buổi sáng đã trôi qua, nhưng Lâm Xuân cảm giác như mình vừa mới thức giấc.
Cô nhìn đồng hồ, không kìm được tiếng thở than: “Thời gian trôi nhanh quá, tớ mới ăn sáng xong mà đã đến giờ ăn trưa rồi.”
“Đi ăn trưa ở canteen đi, bọn mình ở trường được có mấy ngày nữa, sau này muốn ăn cũng chẳng được, ăn một bữa thôi.” Ngày kia là đến lễ tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp, Ninh Nhã Đan sẽ rời trường.
“Nhưng sau này mình cũng không được ăn ở ngoài cổng trường nữa mà.” Sở Phi Phi buồn bã.
Không khí chia tay ngập tràn trong căn phòng, cả ba cô gái cùng rơi vào lặng thinh.
Lâm Xuân không thể chịu được bầu không khí như vậy nên đã đề nghị: “Thế này đi, trưa ăn ở canteen, tối ăn bên ngoài, tớ khao.”
“Cậu khao làm gì, chia đi.” Sở Phi Phi nói.
“Bởi vì tớ muốn mời các cậu đi xem nhà giúp tớ.” Lâm Xuân nói.
“Nhà? Hai cô gái sững lại, nhìn phắt sang cô.

“Mình sắp phải rời kí túc rồi mà? Lúc trước tớ lên mạng tìm mấy căn, nếu hôm nay các cậu không phải làm gì thì buổi chiều đi xem nhà với tớ đi? Buổi tối Hứa Nguyễn tan làm thì bọn mình đi ăn với nhau.” Lâm Xuân mời.
“Được, bọn tớ đi xem nhà với cậu, tham khảo giúp cậu luôn.” Hai cô gái đồng ý.
Cả ba xuống canteen ăn trưa, sau đó bắt đầu xem xét từng căn nhà theo lịch trình của Lâm Xuân.
Mấy hôm trước Lâm Xuân đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, cô định bảo vệ khóa luận xong thì bắt đầu xem nhà, vì vậy cô đã lập bảng kế hoạch chi tiết về danh sách bất động sản mà trợ lí Đàm đã gửi cho cô, bắt đầu xem xét từ những căn ở gần đến những căn ở xa.
Với cái độ bủn xỉn của Lâm Xuân thì đi xem phòng sẽ không cần bắt xe, ba cô gái mặc áo cộc tay, lái ba chiếc xe điện, rong ruổi dưới cái nắng 38 độ nhưng chẳng ai phàn nàn, cũng không ai chủ động nhắc đến việc gọi taxi mà rất vui vẻ băng băng trên đường.
“Chung cư này hả?” Sở Phi Phi trông thấy khu chung cư sàn sàn tuổi mình mà ngờ vực nhìn Lâm Xuân.
“Đây đó.” Lâm Xuân kiểm tra địa chỉ, đúng, đây là khu chung cư gần trường bọn cô nhất: “Phòng 501 tầng 11.”
“Đi vào thôi.” Ninh Nhã Đan nói: “Mặc dù khu này cũ rồi nhưng lại gần trường, xung quanh cũng thân quen, tiền thuê chắc không đắt đâu nhỉ?”
“Hả?” Câu hỏi của Ninh Nhã Đan khiến Lâm Xuân bối rối, tiền thuê gì cơ, tớ đang xem nhà cho tớ đấy.
Nhưng cô không thể nói ra được, công ty tặng điện thoại đã là tốt lắm rồi, giờ mà tặng cả nhà thì vãi quá?
“Tiền thuê bao nhiêu thế?” Sở Phi Phi cũng hỏi.
“Hai… Nghìn tệ?” Lâm Xuân không thuê phòng ở đây bao giờ nên phải nói thật là cô cũng không biết tiền thuê cụ thể là bao nhiêu.
“Hơi đắt đấy, kí túc trường mình một kì cũng có 1500 tệ.” Ninh Nhã Đan chậc lưỡi hít hà, cô vẫn luôn ở kí túc, không thuê nhà bao giờ nên cũng mù tịt về việc thuê nhà.
“Sao lại so giá thế được, mà Lâm Xuân lương cao, 2000 tệ thì vẫn gánh được thôi, bọn mình cứ đi xem nhà đã, nhưng môi giới bất động sản đâu?” Sở Phi Phi hỏi.
“Tớ không tìm môi giới, tớ thuê trực tiếp với chủ nhà luôn.” Đúng, chủ nhà là sếp tớ, trợ lí Đàm hào phóng đấy.
“Thế bọn mình phải nhanh lên, đừng để người ta đợi lâu.” Sở Phi Phi nói.
– Đừng vội, chủ nhà không có ở đây.
– Thế bọn mình vào xem nhà kiểu gì?
“Chìa khóa ở chỗ quản lí tòa nhà, ra đấy nhận khóa.” Trợ lí Đàm nói cho cô biết, mỗi quản lí tòa nhà đều có chìa khóa nhà trong tay, Lâm Xuân đi xem nhà thì đến lấy chìa khóa ở chỗ người ta.
Bọn cô ra hỏi đường bảo vệ để đến gặp quản lí.
Quản lí là một ông chú khoảng 50 tuổi, thấy mấy cô gái đi vào thì tò mò hỏi: “Bọn cháu đến đây có việc gì đấy?”
“Chú ơi, bọn cháu đến đây xem nhà ạ.” Sở Phi Phi nói ngọt xớt.
“Xem nhà để thuê hả, ở tầng mấy thế?” Chú hỏi.
“Lâm Xuân, nhà cậu muốn xem ở tầng mấy?” Sở Phi Phi ngoái lại hỏi Lâm Xuân.
Mà Lâm Xuân thì đang nhíu mày nhìn chú quản lí, mặt cô nhắn lại, bởi vì ngay khi cô bước vào cửa thì hệ thống bói toán đã xem bói cho chú.
Trương Thắng, nam, 55 tuổi, số tiền mà anh ta kiếm được nhờ sự bất lương của mình sắp bị phát hiện.
Cô có nên nói ra chuyện mình xem bói thấy người ta sắp bị phát hiện ra việc kiếm được những đồng tiền bất lương không? Nếu nói ra kết quả xem bói thì liệu người ta có nhận được lời nhắn để rồi tránh bị phát hiện không đây? Nhưng nếu không nói ra thì nhiệm vụ xem bói của mình sẽ thất bại, sẽ bị trừ điểm công đức.
Hôm qua cô vừa mới rút thăm trúng thưởng, điểm công đức trong hệ thống chẳng còn được bao nhiêu, Lâm Xuân không muốn bị cái loại người như thế này trừ điểm công đức.
Nhưng nếu nói cho người ta biết thì cô cảm giác mình đang tiếp tay cho kẻ ác và cô không thể vượt qua được rào cản tâm lí này.
Sau khoảng thời gian xoắn xuýt, Lâm Xuân đã chọn cách im lặng, mãi đến khi Sở Phi Phi hỏi thì cô mới trả lời: “Tôi đến xem nhà, phòng 501 tầng 11, trợ lí Đàm nói quản lí đang cầm chìa khóa.”
Trương Thắng đang nhàn nhã uống trà bỗng biến sắc: “Tầng mấy, nhà mấy?”
“Phòng 501 tầng 11.” Lâm Xuân lặp lại.
“Cháu này, không biết cháu có nhầm không, căn này không cho thuê, đây là tài sản của nhà nước.” Trương Thắng nói.
“Tôi không nhầm, đúng căn này đấy.” Lâm Xuân chắc nịch.
“Chắc chắn là cháu nhầm rồi, đây là nhà của nhà nước, không cho thuê, cháu này, chú đã nói thế rồi mà sao cháu vẫn không nghe?” Trương Thắng vỗ xuống bàn, hống hách chửi mắng bọn cô: “Cút đi, đừng có làm phiền ông đây.”
Lâm Xuân đã khó chịu với cái loại người kiếm tiền nhờ vào sự hiểm độc, thấy chú ta còn mắng mình như thế thì nổi điên: “Chú nói đúng, đây là tài sản của nhà nước, tôi là nhân viên công chức đây, công ty tôi cho tôi thuê căn nhà.
Nếu chú không tin thì tôi nhắn sếp tôi gọi điện cho chú.”
Trương Thắng vừa nghe Lâm Xuân bảo mình là nhân viên công chức thì đã chột dạ ngay.
Nhưng Lâm Xuân đã nhanh trí hơn, hệ thống bói ra rằng Trương Thắng đang kiếm những đồng tiền bất chính, mà sau khi Trương Thắng nghe chuyện mình đến để thuê nhà thì mặt trắng bệch cả đi, hỏi cũng chẳng thèm hỏi kĩ mà cứ liên tục nhán mạnh rằng đây là tài sản của nhà nước, không cho người ngoài thuê, chả lẽ…
“Chú cho thuê căn nhà của công ty tôi đúng không?” Lâm Xuân hỏi.
“Tinh, nhiệm vụ xem bói thất bại, xin hãy tiếp tục cố gắng.” Lời nhắc thất bại đã vang lên.
Mình là người phát hiện ra việc chú ta kiếm được những đồng tiền bất chính hả? Lâm Xuân không đợi chú trả lời mà đã quay người đi ra ngoài: “Phi Phi, Tiểu Nhã, bọn mình lên nhà 501 đi, tớ muốn xem đã có người thuê nhà hay chưa.”
“Từ từ, từ từ.” Trương Thắng chạy theo: “Chú sẽ bảo người ta dọn đi ngay bây giờ…”
Lâm Xuân tức đến mức gọi luôn cảnh sát, cảnh sát vừa đến, Trương Thắng đã bị đuổi đi.
Chú ta làm quản lí khu chung cư 18 năm trời, vào năm thứ ba làm việc, chú phát hiện trong khu có một căn nhà bỏ không, chìa khóa lúc nào cũng nằm trong tay quản lí nên chú đã nảy sinh suy nghĩ cho thuê nhà để lấy tiền, cho thuê một phát 15 năm.
Nếu như hôm nay Lâm Xuân không đến xem nhà thì chắc chắn không ai phát hiện ra sự việc này.
“Tức lòi ruột.” Sau khi ra khỏi khu chung cư, Lâm Xuân vẫn còn cáu dù Trương Thắng đã bị cảnh sát áp giải.
“Cáu thật, nhưng cậu phải tức đến mức thế làm gì, như kiểu nhà của cậu luôn.” Ninh Nhã Đan trêu cô.
Có thể đây sẽ là nhà cô thật mà, mặc dù cô không chắc sẽ chọn căn nhà này nhưng nó cũng có tỉ lệ một phần năm mươi để trở thành nhà của cô.
“Đây là nhà công ty tớ mà, gây thiệt hại đến lợi ích của công ty thì cũng gây thiệt hại cho tớ còn gì.” Lâm Xuân phẫn uất.
“Cậu mới vào làm được có một tháng thôi đấy.” Sở Phi Phi nhắc nhở.
“Thế… Tớ coi công ty là nhà tớ.” Lâm Xuân đáp.
“Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao sếp lại tặng điện thoại cho cậu, công việc hỗn tạp như thế, phải có người như cậu vậy.” Sở Phi Phi ra vẻ trầm ngâm.
Nói thật, hồi trước ở kí túc có thấy Lâm Xuân nịnh hót bao giờ đâu, sao vừa vào công ty đã thành ra thế này rồi?
“Được rồi, đi xem nhà thôi.
Chung cư tiếp theo nằm cách hai con phố thôi hả?” Ninh Nhã Đan hỏi.
“Đúng.” Lâm Xuân gật đầu.
– Vẫn là nhà của công ty à?
– Ừ.
– Mong là không bị người ta cho thuê.
Lâm Xuân sững lại, khéo lại thế mất, một công ty có thể bỏ hoang ngôi nhà tận 18 năm trời thì phải giàu đến mức nào chứ?
“Đi xem tiếp thôi.” Lâm Xuân lái xe điện đi luôn.
Sở Phi Phi và Ninh Nhã Đan vội vàng đuổi theo, chỉ trong thoáng chốc, cả ba đã đến chung cư thứ hai.

Khu này mới hơn khu đầu tiên, nhưng cũng đã bị phá dỡ nhiều nhà.
Lâm Xuân đi ngay đến chỗ quản lí, may sao lại lấy được chìa khóa một cách thuận lợi.
“Cho cậu thuê cả căn này, tiền thuê 2000 tệ?” Sở Phi Phi hỏi Lâm Xuân.
– Ừ.
“Em này, em có bị lừa không, thuê nhà ở đây cũng phải mất ít nhất 5000 tệ.” Đúng lúc môi giới bất động sản mặc vest nghe được cuộc trò chuyện của hai người, không kìm được mà phải nói: “Anh nói cho bọn em biết, bọn em tìm nhà cẩn thận bị người ta lừa đấy, gần đây làm gì có nhà nào rẻ thế.
2000 tệ căng nhất cũng chỉ thuê được một phòng đơn thôi, hoặc là phông đôi có chia vách ngăn.”
“Đắt thế cơ ạ?” Lâm Xuân hốt hoảng, thuê nhà đắt như vậy cơ à?
“Đây là chung cư nằm trong khu trường học mà, gần trường đại học rồi còn gần cả bến tàu điện ngầm, 5000 tệ cũng gọi là rẻ lắm rồi.
Nếu ai bảo em thuê được cả căn nhà với giá 2000 tệ thì đừng ngần ngại mà cứ báo cảnh sát đi.” Người môi giới vừa nói vừa lấy danh thiếp của mình ra: “Em này, anh nói cho em biết, tìm nhà thì phải tìm môi giới chuyên nghiệp, không lãng phí mấy đồng môi giới đâu.”
Lâm Xuân mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn anh, nhưng đây là nhà của công ty em.”
“Thì ra công ty cho em thuê.” Môi giới chớp mắt rồi nói tiếp: “Em thuê phòng mấy người ở thế?”
“Một người.” Lâm Xuân đáp.
“Thế em có muốn tìm người ở ghép không? Công ty cho em thuê với giá 2000 mà? Anh sẽ tìm người thêm người thuê một phòng ở ngoài, tiền thuê ít nhất cũng phải 2500 tệ, thế thì em chẳng cần tiêu tiền gì hết, đã thế còn kiếm thêm được 500 tệ, em thấy thế nào?” Người môi giới hỏi.
“Anh biết làm ăn quá, để em suy nghĩ một lát.” Lâm Xuân kéo bạn cùng phòng vội vàng rời đi, đi xa lắm rồi mà vẫn nghe thấy tiếng môi giới bảo cô add WeChat với mình.
Khu chung cư không to lắm, loáng chốc, cả ba đã đến tòa nhà ở ngay ngoài cổng, căn nhà cô đi xem ở tầng cao nhất, chung cư cũ không có thang máy nhưng lại có tổng cộng sáu tầng nên ba bọn cô phải tự đi bộ lên.
“Cao quá, công ty cậu không có căn nào có thang máy à?” Sở Phi Phi hỏi.
“Tớ cũng không biết.” Lâm Xuân đã hiểu ra rằng, trợ lí Đàm toàn cho cô xem mấy nhà cũ đã bị dỡ bỏ, khổ thân cô đợt trước còn tưởng tượng ra cảnh mình sẽ chọn một căn nhà trên cao để được ra ngoài ban công ngắm cảnh đêm.
“Uống coca bồi bổ sức lực.” Lâm Xuân vừa mới mua chai coca lạnh ở ngoài khu chung cư thì ống quẻ của hệ thống bỗng lắc lư.
Quẻ trúc rơi ra ngoài cái “cạch”.
Lý Học Dân, nam, 37 tuổi, sống ở nhà 602, mỗi lần đặt cơm hộp toàn bắt shipper chạy ba cây số để mua một cân bánh bà xã, nếu shipper không mua thì sẽ đánh giá 1 sao.
Vậy nên, lần này shipper đã vẩy nước nhẹ (*) vào bánh.
Ai ngờ nước nhẹ đã hết hạn sử dụng, chỉ khiến một người bị ngộ độc.
Lâm Xuân ngẩng đầu lên, có một chàng trai vừa mới đỗ xe ở bên ngoài, đang cúi người tìm đồ trong thùng hàng của mình.
Vậy nên… “Bị phát hiện ra việc kiếm tiền bất lương” được coi là xui xẻo thì giờ “Mua nước nhẹ quá hạn nên không đầu độc chết cả nhà người ta” cũng được xem là xui xẻo ư?
Hệ thống ơi, thế này thì tôi phải xem bói kiểu gì đây? Chẳng lẽ giờ tôi ra bảo, đại ca ơi, anh mua nước nhẹ hết hạn sử dụng nên không đầu độc được cả nhà người ta đâu?
“IQ thấp thì đừng có chửi hệ thống.” Hệ thống đáp.
“…” Lâm Xuân.
(*) Bánh bà xã thực chất là một dạng của bánh pía nhưng vỏ bánh lại giòn xốp, nhân bên trong là bí đao đại ngọt ngào kết hợp với mè trắng rang vàng thơm phức.
(*) Nước cạn kiệt deuterium, tên tiếng Anh là deuterium depleted water, gọi tắt là DDW.
Nước cạn kiệt deuterium có hàm lượng deuterium thấp được gọi là nước phân tử hydro nhẹ, còn được gọi là nước siêu nhẹ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Xuân: Hàng xóm gì đáng ghét thế, chắc chắn chị sẽ không chọn căn nhà này..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn