Đọc truyện Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 15: 15: Hóa Trang Thành Phù Thủy




“Thông báo phỏng vấn!” Lâm Xuân khẽ hô lên.
“Thông báo phỏng vấn? Thế thì đọc luôn đi.” Tống Nhiễm Nhiễm cũng vui theo, hơn ai hết, cô hiểu suốt mấy tháng nay, Lâm Xuân đã vất vả tìm việc đến nhường nào.
“Ừ.” Lâm Xuân không đợi được phải mở email ngay.
Chào bạn Lâm Xuân.
Mời bạn đến công ty chúng tôi phỏng vấn vào lúc 10 giờ sáng thứ hai tuần sau cho vị trí kế toán, chịu trách nhiệm tính tiền lương cho nhân viên.
Lương tháng hai mươi nghìn tệ, công việc thành thơi, được nhiều quyền lợi.
Địa chỉ công ty: Số 106 đường Xuân Phong, quận Quang Hoa, thành phố Tấn.
Chi nhánh thứ sáu của Tấn Thành Special Office Co., Ltd.
(Doanh nghiệp nhà nước).
Ngày XX tháng XX năm XXXX.
Tôi đính kèm một số quyền lợi của công ty chúng tôi để bạn tham khảo:Được nghỉ hai ngày cuối tuần, công việc linh hoạt, không cần chấm công (Không có việc gì thì không đến cũng được).Được đóng bảo hiểm xã hội + bảo hiểm thương mại + bảo hiểm y tế (Chỉ cần bạn bị ốm thì công ty sẽ thanh toán cho bạn)Trợ cấp tiền nhà, tiền xe, tiền ăn,… (Chỉ có bạn không nghĩ ra được thêm các khoản trợ cấp chứ cái gì công ty cũng trợ cấp được)Thưởng năm mới, thưởng sinh nhật, thưởng kết hôn,… (Chỉ cần bạn có tin vui thì công ty sẽ có tiền thưởng)Lương cuối năm mười sáu nghìn tệ (Chưa bao gồm các khoản tiền thưởng)Mỗi năm sẽ được du lịch nước ngoài ít nhất một lần (Nếu bạn thích thì đi mấy lần cũng được)Sau khi đọc xong nội dung email, cả hai rơi vào lặng im.
Mãi sau, Tống Nhiễm Nhiễm mới cất lời: “Bây giờ doanh nghiệp nhà nước có quyền lợi xịn thế rồi cơ à?”
“Nhân viên kế toán, lương một tháng 20 nghìn tệ, chỉ cần ngồi tính tiền lương cho nhân viên, công ty nào trả lương như thế này?” Lâm Xuân hỏi.
“Công ty anh tớ?” Tống Nhiễm Nhiễm trả lời.
“… Em sai rồi, em quên mất chị còn có anh trai.” Lâm Xuân chịu thua.
Tống Nhiễm Nhiễm chớp mắt đầy đắc ý.
“Anh cậu sẽ trả lương như thế này nhưng đây có phải công ty của anh cậu đây.
Với cả, cậu đọc quyền lợi bên dưới với mấy cái trong ngoặc đơn rồi đấy, công ty tử tế mà viết ra cái này hả?” Lâm Xuân hỏi.
Tống Nhiễm Nhiễm lắc đầu, mặc dù cô chưa đi phỏng vấn bao giờ nhưng nhà cô mở công ty.
Từ bé cô đã hiểu rằng, nhà tư bản khi tuyển dụng sẽ phải ghi cả yêu cầu lẫn quyền lợi của công ty.
Nếu những ưu đãi hậu hĩnh kia là thật thì chắc chắn mục đích của công ty đó phải vô cùng to lớn.
“Hôm trước tớ lên mạng đọc được tin có một số kẻ buôn người mở công ty sản xuất túi da rồi lừa nhân viên ra nước ngoài để đầu cơ trục lợi đấy, liệu công ty này có thế không?” Tống Nhiễm Nhiễm bỗng sinh ra một suy nghĩ lớn mật.
Lâm Xuân thấy bạn mình nói có lý nên quyết định: “Tố cáo, phải tố cáo.”
Nếu không thiếu bằng chứng thì cô đã đi báo cảnh sát rồi.
Thành thử, sáng thứ hai, trợ lí nào đó cố gắng sửa soạn tươm tất, thậm chí còn cố tình mặc một bộ vest mới, đến văn phòng đợi trước nửa tiếng đồng hồ.
Vậy mà không có ai đến phỏng vấn.
Trợ lí đẩy gọng kính, chẳng hiểu vì sao: Do tôi chưa viết đủ quyền lợi mà công ty mang lại đúng không?

*
Lâm Xuân vừa ra khỏi quan tài, đang tẩy trang thì điện thoại bỗng đổ chuông, chị Bao Á – chuyên gia trang điểm của escape room gọi cho cô.
Lâm Xuân ấn loa ngoài, tiếp tục tẩy trang: “Chị Tiểu Á.”
“Tiểu Xuân, em vẫn còn ở escape room hả?” Giọng Bao Á vang lên ở đầu dây bên kia.
“Em vẫn đang ở, vừa mới ra ngoài, đang tẩy trang ạ.” Lâm Xuân trả lời.
“Thế buổi chiều còn nhóm nào đến chơi mà có khả năng vượt ải được không?” Bao Á hỏi.
“Không, anh chủ bảo chiều toàn các nhóm chơi tàng tàng, không thoát được trong một tiếng đồng hồ đâu.” Lâm Xuân nghĩ một lát rồi hỏi: “Chị Tiểu Á, chị định nhờ em chuyện gì à?”
“Thông minh quá, em có thể ship đồ cho chị đến lễ hội Manga Anime được không?” Bao Á là người đam mê cosplay kì cựu, hôm nay thành phố tổ chức lễ hội Manga Anime với quy mô rất lớn.
Từ sáng chị đã đến makeup cho các cosplayer rồi tham gia sự kiện luôn: “Có cái hộp thôi, chị để quên ở phòng trang điểm ý.”
Trong phòng trang điểm có hai bàn, Lâm Xuân vừa ngoảnh qua đã thấy: “Cái hộp ship chưa mở phải không ạ?”
– Đúng rồi, trong đó có cái phụ kiện đội đầu chị mua hôm trước, lúc đi quên cầm theo, em mang đến cho chị được không?
Bao Á cố tình mua món phụ kiện này để chuẩn bị cho lễ hội lần này.
Nó là hàng chính hãng, được gửi từ nước R về, phí ship mất mấy trăm tệ.
Hôm nọ Bao Á cũng đã kể với Lâm Xuân nên cô vẫn nhớ.
“Vâng, em thay đồ xong đến liền.” Cô đi rửa mặt rồi mới cầm chiếc hộp rời đi.
Lễ hội được tổ chức ở sân vận động thành phố, ra khỏi nhà xưởng, đi xe buýt rồi lên tàu điện ngầm, khoảng nửa tiếng sau mới đến nơi.
Lâm Xuân nghe theo chỉ dẫn của Bao Á, đi vào cửa bên của sân vận động.
Bao Á trong bộ trang phục của nhân vật nước R đã đứng chờ ở cửa.
Bấy giờ, Bao Á đội tóc giả màu bạch kim, nửa bên má còn dán tô tem màu trắng bạc, trông quen quen nhưng Lâm Xuân không thể nhớ ra đây là nhân vật nào.
“Chị Tiểu Á.” Cô đưa hộp cho Bao Á: “Đây đúng không?”
“Đúng rồi, hộp này đó, cảm ơn em nhiều.
Phiền em quá, bao giờ về chị mời em một bữa.” Bao Á nói cảm ơn.
“Không có gì, thế em về trước đây, chị cứ việc chơi đi.” Lâm Xuân nói xong thì chuẩn bị ra về.
“Đợi đã, đã đến đây rồi, em có muốn vào chơi không?” Bao Á mời: “Ở trong hay ho phết.”
– Em vào được ạ?
“Đáng lẽ là không đâu, nhưng vừa rồi chị đi làm quen nói chuyện với bảo vệ nên được dẫn thêm người vào.” Bao Á kéo Lâm Xuân lại: “Đi, chị dẫn em vào.”

Sau khi quét nhận diện gương mặt của Bao Á, Lâm Xuân đã được vào sân vận động.
Trong sân toàn các cosplayer mặc những “trang phục lộng lẫy”, ngay cả nhân viên an ninh cũng mặc đồ cẩm y vệ (*).
Nếu phải so sánh thì cái loại “người thương” như Lâm Xuân xuất hiện trong đây đến là chướng mắt.
(*) Cẩm y vệ là một lực lượng cảnh sát mật hoàng gia phục vụ các hoàng đế triều Minh ở Trung Quốc.
Bao Á cũng nhận ra điều đó nên chị đã dẫn Lâm Xuân đến quầy hàng bán đồ ở gần đó, nói với cô chủ xinh đẹp đang cosplay cáo chín đuôi: “Bé cưng cho mượn phòng trang điểm nhé.”
“Cứ tự nhiên.” Ánh mắt cáo chín đuôi quyến rũ ngút ngàn, liếc Lâm Xuân đầy mê hoặc.
Đánh mắt đẹp quá~
Lâm Xuân còn chưa được chiêm ngưỡng đôi mắt được đánh hai màu đỏ trắng của cô chủ thì đã bị Bao Á kéo vào phòng trang điểm.
“Em thay đi.” Bao Á đưa một cái hộp cho cô.
“Cái gì thế chị?” Lâm Xuân cúi đầu nhìn vào hộp, bên trong có một bộ quần áo màu đen.
“Đồ phù thủy đấy.” Bao Á vừa mở cái hộp Lâm Xuân mang đến cho mình vừa giải thích: “Gần đây escape room của bọn mình nổi vì lời nguyền còn gì? Thang Minh Hú nghĩ cách đổi mới game nên nhờ chị order bộ đồ phù thủy.
Quần áo ship cùng với phụ kiện của chị đấy, sáng nay chị đi vội quá nên cầm nhầm hai hộp.
May quá, em thay đi, chị mua size nhỏ cho em đấy.”
Còn mua cả đồ phù thủy, anh chủ định đi trên con đường nguyền rủa thật đấy à?
“Đi thay đi?” Bao Á thấy Lâm Xuân bất động thì thúc giục cô.
“À vâng.” Lâm Xuân cầm đồ đi vào trong thay, đợi đến khi cô thay xong ra ngoài thì Bao Áo cũng đã đeo phụ kiện lên rồi.
Ấy là phụ kiện giống như vương miện, với những chuỗi hạt màu xanh nhạt được đính trên tóc, giúp cho hình tượng của Bao Á trở nên thanh lịch và xinh đẹp hơn nhiều.
Bao Á hài lòng khi thấy Lâm Xuân mặc bộ trang phục phù thủy, đúng là đồ mình chọn có khác.
Phù thủy truyền thống chỉ mặc đồ đen, không khác nào đang khoác cái ga giường lên người, Bao Á không thích những thứ xấu xí nên chị đã chọn một chiếc váy đen theo phong cách châu Âu thời Trung cổ.
Váy có hoa văn màu đỏ nhạt, cổ tay được may thêm viền ren, một phong cách cổ xưa vừa đẹp vừa đơn giản, điệu đà nhưng vẫn toát lên sự sang trọng.
Người cô trắng nõn nàng, chiếc váy dài đen nhánh, chỉ cần thêm sắc đỏ làm điểm nhấn.
“Ra đây nào, chị trang điểm cho em.” Bao Á kéo Lâm Xuân qua rồi đè cô xuống ghế.
Chị đánh son cho cô, sau đó tết mái tóc dài của cô thành hai bím tóc buông thõng trước ngực: “Điểm nhấn đỉnh nhất trong bộ đồ của em là mạng che mặt, chỉ có mạng che mặt thì mới tạo cảm giác bí ẩn thôi.”
Bao Á lấy mạng che mặt mà Lâm Xuân chưa đeo lên, dùng kẹp để cố định mạng trên đầu cô, chỉnh đi chỉnh lại cho nó che khuất nửa mặt cô.

Đúng như những gì Bao Á nói, sau khi đính thêm mạng che mặt, cảm giác bí ẩn đã hiện hữu rõ ràng.
– Được rồi, chị chỉ làm đến đây được thôi, bao giờ về escape room chị sẽ chỉnh trang cẩn thận cho em.
Lát nữa chị phải biểu diễn nên chị đi trước nhé, em cứ đi chơi đi.
Lâm Xuân định bảo em đi theo xem chị biểu diễn cũng được nhưng vì Bao Á vội quá, không chờ cô nói xong mà đã chạy vụt đi rồi, nên cô đành đi ra ngoài một mình.
– Ha, phù thủy.
Lâm Xuân ngoảnh mặt lại.
Cô chủ cáo chín đuôi lắc lư lọ thuốc thủy tinh trong tay: “Cô thiếu một lọ thuốc độc nữa đúng không?”
Lâm Xuân xua tay: “Tôi không chơi thuốc, tôi là phù thủy biết xem bói.”
– Tiên tri?
“…” Chị cáo, em có chơi cosplay ma sói đâu.
“Không sao, tôi có cả quả cầu pha lê.” Cô chủ cáo chín đuôi lấy ra một quả cầu dưới quầy hàng như thể đang làm ảo thuật, nhìn Lâm Xuân đang há hốc mồm: “Mua không? Có 299 tệ thôi.”
Thì ra là đang rao hàng!
“Không mua.” Cô cũng không phải người đam mê cosplay, còn lâu mới tốn tiền mua cái này.
“Thế… 199?” Cáo chín đuôi lại hỏi.
“…” Hạ giá tùy ý như vậy ư, Lâm Xuân càng không muốn mua chút nào.
“Xem ra không phải người đam mê rồi, thế này, 10 tệ cho cô thuê luôn, không bớt được nữa đâu.” Cáo chín đuôi mở gian hàng ở lễ hội để bán những phụ kiện liên quan đến cosplay, cô đã gặp rất nhiều cosplayer đã chi những khoản tiền khổng lồ cho bias của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp người bủn xỉn như Lâm Xuân.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Xuân biết người ta có thể rao hàng như thế này, cô cũng không từ chối được nên cuối cùng, cả hai đã trở thành đối tác kinh doanh nhờ 10 tệ tiền thuê phụ kiện.
Chưa kể, khi ôm quả cầu vào lòng, Lâm Xuân bỗng có cảm giác mình đi hành nghề thật.
Đây là lần đầu cô tham gia sự kiện như thế này nên nhìn gì cũng thấy mới lạ, ở đây không chỉ có các nhân vật của nước R mà còn có cả nhân vật trong nước, nhân vật cổ trang, thậm chí còn có cả nhân vật xuất thân từ phim điện ảnh và truyền hình nổi tiếng.
Dù sao thì cũng đủ thứ mới mẻ, vô cùng đa dạng, cái gì cũng có.
Lâm Xuân đang thích thú nhìn ngắm mọi thứ xung quanh thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên, “tinh” một phát, một quẻ bói đã rơi ra khỏi ống.
Diệp Bình, nam, 16 tuổi, thẻ căn cước bị rơi trong nhà vệ sinh, lỡ mất chuyến tàu về quê.
Ánh mắt cô sáng lên, cô nhìn xung quanh, thoáng chốc đã “phong tỏa” được ba chàng trai cao ráo vừa đi ngang qua mình.
Cả ba mặc trang phục One Piece, có bạn đóng Roronoa Zoro, đeo ba cây kiếm trên người; có bạn đóng Sanji, vẽ đôi lông mày xoăn tít; bạn còn lại đóng vai Monkey D.
Luffy, đội chiếc nón lá trên đầu.
Lâm Xuân ôm quả cầu chạy theo, chặn đường của cả ba: “Cướp biển, trước khi ra biển thì có muốn xem bói không?”
Ba chàng trai ngạc nhiên khi thấy cô phù thủy tự dưng ngáng đường mình, nhưng ngay sau đó, cậu bạn đóng Monkey D.
Luffy đã mỉm cười: “Được thôi, chị bói đi.”
Cả ba rất phối hợp, chỉ cho rằng chị gái cosplay phù thủy diễn sâu quá mà thôi.
Bọn họ cũng không khó chịu với hành động như thế này, vì ba chàng trai cũng sẽ hét to hai chữ “ONE PIECE” về phía biển khơi.
“10 tệ một lần.” Đúng vậy, Lâm Xuân muốn thu tiền, đây là mới lí do vì sao vừa nãy mắt cô sáng rực lên.

Cuối cùng cô cũng có cơ hội để lấy tiền xem bói một cách chính đáng rồi.
“Nếu bói đúng thì em sẽ cho chị.” Cậu bạn Monkey D.
Luffy diễn với Lâm Xuân.
“Em tên gì?” Lâm Xuân hỏi cậu.
“Diệp Bình.” Monkey D.
Luffy trả lời.
Trùng hợp vậy sao?!
Lâm Xuân dằn lại nỗi sung sướng trong lòng, ra vẻ điềm tĩnh, chìa quả cầu pha lê ra: “Xin hãy đặt tay lên đây ba giây.”
Chàng trai mỉm cười làm theo cô.
Lâm Xuân nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm gì đó, khoảng hai, ba giây sau thì mở mắt ra nhìn cậu, cố gắng hạ thấp giọng xuống: “Chàng trai, em làm rơi đồ, thiếu cái đó thì hôm nay em không về nhà được, đi tìm đi.”
“Rơi đồ, không có cái đó thì không về nhà được là sao cơ?” Diệp Bình mơ hồ.
“Thẻ căn cước à? Roronoa Zoro đứng bên cạnh hỏi.
Cả ba đi tàu đến đây nên cần phải có thẻ căn cước để qua cửa an ninh.
Nếu như có đồ gì đó ảnh hưởng đến việc về nhà thì chỉ có thể là thẻ căn cước mà thôi.
Diệp Bình sững sờ, giơ tay lên sờ túi rồi “Ớ” lên.
“Không thấy thật à?” Sanji líu lưỡi.
Lâm Xuân lấy điện thoại ra mở mã QR: “10 tệ, cảm ơn đã quan tâm.”
10 tệ không nhiều, chàng trai cũng không kiểu cách mà quét mã trả tiền luôn, sau đó hỏi: “Căn cước của em bị rơi ở đâu?”
Cậu không tin Lâm Xuân bói ra được, cậu đoán là cô vô tình nhìn thấy lúc mình bị rơi thẻ.
“Đi kiểm tra nhà vệ sinh đi, chắc sẽ có đáp án.” Lâm Xuân trả lời.
“Cảm ơn.” Cậu và hai bạn của mình rời đi tìm thẻ căn cước.
Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, đạt được 1 điểm công đức.
Giúp Diệp Bình tránh khỏi vận xui, đạt được 9 điểm công đức.
Tiền quẻ, 10 tệ.
Lâm Xuân cầm điện thoại, nhìn 10 tệ trong tài khoản của mình mà lòng vui sướng: “Cuối cùng cũng bói ra tiền, lát nữa ra ngoài sẽ tiêu hết luôn.
10 tệ thì mua được gì nhỉ? Chắc cũng mua được một cốc trà sữa.”
Cô đang định ra ngoài mua trà sữa thì ổng quẻ trên giao diện của hệ thống bỗng lắc lư điên cuồng rồi “bùm” một phát rơi ra đầy đất.
Hệ thống nhắc nhở lần lượt, phải ấn xem toàn màn hình.
Hết chương 15..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn