Đọc truyện Tên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này

Chương 32



Mở đôi mắt lim dim sau giấc ngủ say, Tạ Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết ngày xuân hoa nở từ lúc nào.
Loài thực vật màu vàng nhạt đầu tiên thức giấc từ trong cái giá lạnh, dưới ánh mặt trời tỏa ánh vàng rực rỡ, run rẩy theo làn gió nhẹ.
Thoạt nhìn thật trong lành cũng thật đẹp.
Như một mầm sống chợt nở, đầy mộng mơ và hương thơm tình yêu lặng lẽ quanh quẩn nơi đáy lòng.
Trong lúc còn đang thất thần, cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó một bàn tay ấm áp xoa lên sau gáy Tạ Tiểu Vũ: "Thức rồi à? Có đói không?"
Đứa ngốc xoay đầu, cả cơ thể đau nhức.
Cậu ngẩn người nhìn khuôn mặt sáng sủa của Tiêu Huyền, sau đó lắc lắc đầu, giọng cậu hơi khàn: "Thứ mấy rồi anh?"
Tạ Tiểu Vũ mở điện thoại bên gối lên xem, vừa xem xong lập tức bất đắc dĩ che trán than phiền: "Thứ tư rồi. Thế nào em cũng bị kỷ luật."
Tiêu Huyền cúi người cắn nhẹ lên má cậu không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn, cười nhẹ nói: "Em là do anh quản lý, ai dám phạt em."
Nói rồi vén chăn ôm lấy Tạ Tiểu Vũ đang không mảnh vải che thân.
Tạ Tiểu Vũ hết hồn dùng hết sức giãy ra: "Không muốn nữa, không được đụng em. Sao anh có thể lưu manh như vậy chứ?"
Từ cuối tuần đến nơi này, mấy ngày mấy đêm điên loan đảo phượng, ngay cả ăn cơm cũng ăn trên giường. Đứa ngốc không nhớ nổi mình đã bao lâu rồi chưa đạp chân xuống đất nữa.
Thấy Tạ Tiểu Vũ vội vàng bò đến mép giường, Tiêu Huyền dùng sức đè cậu lại, sau đó nhẹ nhàng hôn vào vành tai cậu, hơi thở nóng bỏng hỏi: "Ở với anh không tốt à, sao lại chạy?"
Mặt Tạ Tiểu Vũ đỏ lên: "Không, không phải... nhưng mà phong cảnh thế này không thể lãng phí vào chuyện khác..."
Tiêu Huyền thản nhiên thổ lộ: "Em là việc anh muốn làm nhất."
Đứa ngốc xấu hổ đến mức không trả lời được.
Tiêu Huyền vén tấm chăn mỏng, cánh tay ấm áp vòng qua vòng eo đau nhức của cậu hỏi: "Đau lắm à?"
Nhiệt độ thế này khiến Tạ Tiểu Vũ rất thoải mái, cậu gật đầu lại lắc đầu.
Tiêu Huyền cong khóe môi: "Để anh xem xem."
Đôi mắt Tạ Tiểu Vũ lập tức lại mở to dùng sức lắc đầu.
Tiêu Huyền nói: "Anh là chồng em, chỗ nào của em mà anh chưa thấy, có gì mà ngại?"
Tạ Tiểu Vũ rất do dự, nhắm mắt lại nghiêng đầu không để ý hắn.
Tiêu Huyền lại nói: "Có nghe anh nói không?"
Nghe vậy Tạ Tiểu Vũ mới cắn môi, từ từ tách đôi chân mảnh khảnh chi chít dấu hôn ra.
Tiêu Huyền bóp ít thuốc mỡ bạc hà vừa mới mua, chầm rãi thoa lên chỗ sưng đỏ của cậu, cuối cùng lại xấu xa cắn vào đùi trong của cậu: "Thật đáng thương, hôm nay không thể làm nữa, đợi anh một chút."
Lời còn chưa dứt hắn đã xuống giường lấy ghita, mang theo ý cưới ngồi cạnh đứa ngốc: "Hôm qua anh viết một bài hát, hát cho em nghe nhé?"
Tạ Tiểu Vũ giật mình, sau đó kinh ngạc gật đầu.
Giai điệu rất nhẹ nhàng, rất ấm áp. Hoàn toàn khác với những bái hát buồn đầy kỷ xảo của boss trước đây.
Bài hát này như ngày xuân ngoài trời khiến người ta mỉm cười không lý do.
Tên bài hát là "Bé ngốc của tôi."
Đơn giản thế này, ai sẽ tin là Tiêu Huyền viết đây?
Tạ Tiểu Vũ lẳng lặng nằm trên giường, nhìn Tiêu Huyền ngồi bên cạnh đàn ghita. Đột nhiên nhớ lại mấy năm trước cậu để dành rất nhiều tiền, mua được hàng ghế cuối cùng, đến concert nghe hắn hát.
Có lẽ đối với người đàn ông này, mình sẽ luôn thành kính, nhỏ bé như vậy.
Không liên quan đến chiếm hữu, không liên quan đến trí tuệ.
Cái gọi là say đắm, vào mười năm trước lần đầu tiên trong cuộc đời của cậu cảm nhận được ấm áp đã bắt đầu rồi, đến tận bây giờ không kết thúc.
Rất nhiều lời nói, rất nhiều việc từng xảy ra, rất nhiều cảm xúc đều không thể diễn đạt bằng lời.
Thực ra, bản thân có thể nhớ kỹ cũng đủ rồi.
Ngón tay thon dài rời khỏi đàn ghita, Tiêu Huyền ngẩng đầu hỏi: "Hay không?"
Tạ Tiểu Vũ không đáp, giọt nước mắt trong suốt yên lặng rơi xuống thấm ướt gối đầu.
Tiêu Huyền hơi giật mình, đưa tay lau nước mắt cho cậu: "Sao lại khóc rồi?"
Tạ Tiểu Vũ lắc đầu, giữ chặt cánh tay Tiêu Huyền hỏi: "Anh sẽ rời bỏ em lần nữa sao?"
Tiêu Huyền đặt ghita xuống, nằm sấp nhìn khuôn mặt cậu: "Đương nhiên không."
Tạ Tiểu Vũ không có nhiều yêu cầu, chỉ lúng túng xoa mắt nói: "Lúc ở với anh, là thời gian em hạnh phúc nhất."
Không đợi Tiêu Huyền đáp lại, cậu đã nghiêm mặt: "Chúng ta về thôi. Có rất nhiều việc phải làm, không thể cứ tiếp tục thế này nữa."
Tiêu Huyền bị đứa nhóc nghiêm chỉnh này đánh bại, cúi đầu trầm mặc một lúc mới cười nhẹ: "Được. Mai quay về, anh cũng có một việc muốn làm."
"MV?!
Tạ Tiểu Vũ không biết mình bị Tiêu Huyền dọa lần thứ mấy rồi.
Cậu rất hốt hoảng lùi hai bước, dùng sức lắc tay: "Không được, không được, em làm sao được?"
Tiêu Huyền bình tĩnh ngồi trên sô pha nói: "Anh tự mình đạo diễn em còn sợ cái gì?"
Tạ Tiểu Vũ vẫn từ chối: "Bài hát đó của anh... sẽ bị cấm, vậy không phải rất phí tiền sao?"
Bài hát sáng tác ở căn biệt thự trong ngày nghỉ rõ ràng là bản tình ca.
Để hai người nam diễn, quả thực là cố ý tạo đề tài, tự tìm phiền phức.
Boss nói: "Đó là chuyện của anh, em sắp xếp cho anh là được rồi."
Tạ Tiểu Vũ không có cách nào đối phó với người đàn ông bốc đồng này, đứng đó khó xử cuối cùng đấu tranh: "Vậy em cũng không cần diễn..."
Tiêu Huyền liếc cậu: "Đi nhanh, không được cãi nữa!"
Tạ Tiểu Vũ sợ hãi vội vã mang theo quyển sổ trợ lý nhỏ chạy ra ngoài luôn.
Trời mới biết tại sao tính tình của Tiêu Huyền đến công ty lại kém dữ vậy, xem ra là do phong thủy không hợp.
Mặc dù năng lực làm việc của đứa ngốc rất có vấn đề, nhưng cậu dưới trướng boss vẫn đủ cáo mượn oai hùm.
Dưới sự thúc giục không nhẫn nại của Tiêu Huyền, Tạ Tiểu Vũ cuối cùng cũng liên lạc được tất cả nhân viên quay MV, một đoàn người gấp rút đến một trường đại học có phong cảnh không tệ.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, Tạ Tiểu Vũ lại bắt đầu muốn rút lui không làm.
Cậu ngồi trên ghế không đợi thợ trang điểm chuẩn bị cho mình, lần thứ hai đứng lên nói: "Tôi... tôi không muốn quay..."
Thợ trang điểm nhận ra nhóc quỷ này lơ là, cười nói: "Cậu đừng gây chuyện nữa, tiền lương của nhiều người vậy cậu trả sao?"
Tạ Tiểu Vũ rất sợ diễn trước mặt mọi người, vô cùng khó khăn đứng đó không lên tiếng.
Thợ trang điểm không còn cách nào đành lớn tiếng kêu: "Anh Tiêu Huyền, cậu ấy đình công."
Boss đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia cau mày đi qua, nói với cô: "Cô đi làm việc khác trước đi."
Sau đó ấn đứa ngốc ngồi lại ghế hỏi: "Quý ngài đây lại có ý kiến gì nữa sao?"
Tạ Tiểu Vũ ôm lấy khuôn mặt trắng bệch của mình: "Em căng thẳng, em không muốn quay."
Tiêu Huyền ngồi xổm xuống: "Em quay với anh có gì mà căng thẳng, làm không tốt cũng không ai mắng em."
Tạ Tiểu Vũ nói: "Em không muốn làm trễ thời gian của mọi người. Mặt em bình thường như vậy, không hợp làm việc này đâu."
"Vợ của anh là dễ thương nhất." Tiêu Huyền nhỏ giọng nói, sau đó vỗ tay cậu: "Anh chỉ muốn lưu lại kỷ niệm của chúng ta. Đừng lo lắng nhiều như vậy, được không?"
Tạ Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn mặt hắn, khi đối mặt với sự kiên nhẫn hiếm có của boss, cậu nghĩ một chút cuối cùng gật đầu: "Được rồi... Vậy anh thật sự không mắng em?"
Tiêu Huyền lập tức đứng dậy lật lọng: "Xem tình hình đã."
Khuôn mặt Tạ Tiểu Vũ vừa khổ sở ngồi trên ghế như muốn chết đến nơi, rõ ràng không thấy được ánh mắt mập mờ của mọi người dành cho mình.
Kinh nghiệm thực sự là thứ gì đó rất tốt.
Mặc dù đứa ngốc đứng trước máy quay căng thẳng đến không biết nên để tay chỗ nào, nhưng dưới sự trông chừng của Tiêu Huyền, tốt xấu gì cũng hoàn thành đúng kịch bản.
Qua giai đoạn hậu kỳ chế tác biên tập, phối với âm nhạc, hình ảnh cũng rất tươi mới đẹp đẽ.
Nhưng cho dù xem thế nào, bọn họ cũng không giống tình bạn thuần khiết như trong lời của bộ phận tuyên truyền.
Nhưng boss Tiêu chưa bao giờ quan tâm nhiều như vậy.
MV vẫn được gửi đến đài truyền hình, là đăng tải lên internet, quảng bá ra toàn thế giới.
Đêm hôm khuya khoắc, hắn ngồi một mình trong phòng xem MV hết lần này tới lần khác. Hắn muốn hôn Tiểu Vũ nhưng bị đứa ngốc hốt hoảng né tránh chỉ chạm phải má cậu. Một khung cảnh vô cùng đáng yêu khiến hắn lộ ra ánh mắt ấm áp chưa người nào từng thấy trước đây.
Hoặc có lẽ, hắn từng để đứa ngốc thấy qua.
Chỉ là ở thời điểm chúng ta không biết mà thôi.
Tâm tình của boss thật sự rất khó nắm bắt.. 
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn