Đọc truyện Săn Hồ Ly

Chương 13: Chương 13: RA ĐI




Vẫn còn chìm trong những xúc cảm kích thích mãnh liệt và trầm mê, anh mộng mị, giọng khàn khàn mất chống đỡ: “Gia gia nào, ai tên Gia Gia.” Sau đó vẫn chuyên chú công việc đang dang dở của mình.
Tiểu Thúy lúc này hoảng loạn đến độ mồng mồng, đầu óc rối bời không tả nổi, cô cũng không thể trông mong vào cái lí trí dở khóc dở cười của con sói háo đói trên người mình được nên đành phải dùng hạ sách “lấy đau làm tỉnh”. Nhân lúc môi lưỡi đang dây dưa điên cuồng, Tiểu Thúy cho Xích Triệt một vết cắn đau đớn như giật điện, tức khắc, sự chập mạch mà bùng nổ kia đã kịp thời kéo anh về với hiện tại
Đầu tiên là anh trợn tròn mắt, sau đó là che lại đôi môi đang rỉ máu của mình, bực dọc phát cáu: “Em điên rồi sao, chết người thật đấy.”
Tiểu Thúy lườm lườm anh, oán khí nói: “Nếu anh còn tiếp tục, thì gia gia của em sẽ làm cho anh không sống nỗi nữa đấy, mau mặc lại quần áo, nhanh lên!”
Xích Triệt lúc này mới ngẩn ra, thì ra gia gia không phải là tên của ai đó, mà là gia gia theo đúng nghĩa của nó. Ông ta đến đây không đúng thời điểm chút nào, thật là một kẻ phá đám chuyện tốt của người khác. Đang lúc tinh trùng lên não, hạ bộ cương cứng như sắp phát nổ, máu nóng sôi sục hơn cả trăm độ mà bắt anh dừng lại thì thật khiến anh muốn phát điên mà tự sát đi cho rồi. Nhưng lúc này cũng đã lí trí đôi chút, mạch logic dường như đã ăn thông trở lại, anh bắt đầu định hình suy nghĩ của mình. Không sai, nếu còn tiếp tục, anh thật sẽ bị gia gia cô giết chết ngay tại chỗ, chưa kể anh bạn nhỏ của mình có thể không cánh mà bay, quan trọng là anh còn phải nhờ nó sau nay hưởng thụ tình thú giữa trời và đất với cô nữa.
Bực bội và cáu tiết, Xích Triệt gằn giọng: “Chết tiệt, thật đúng lúc!” Sau đó anh xoay người lấy chăn che lại cho cô, nhanh chóng thu gom đống hỗn độn đang vương vãi trên sàn kia, cuối cùng là mặc lại đồ cho Tiểu Thúy, động tác chăm sóc vô cùng nhẹ nhàng, hệt như sợ làm làm vỡ nứt cả người cô vậy. Mọi thứ vừa xong xuôi, thì cửa nhà cũng vang lên tiếng rõ.
Tiểu Thúy lấy lại tinh thần ra mở cửa. Mệnh Hồ Phỉ đầu tiên là ngẩn người khi thấy cả hai đang cùng ở chung một phòng, mắt của hồ ly đúng là không sai, rành đời, am tườm quét qua cả căn phòng là nhận ra ngay sự bất thường. Mệnh Hồ Phỉ nhìn vào Tiểu Thúy, những vết hồng hồng trên cổ, vài vết bầm trên tay do không thể kiềm chế mà gây ra của tên nào đó dường như đã tố cáo hết thảy những che đậy đầy thấp thỏm của cả hai. Mệnh Hồ Phỉ hoàn toàn không khó khăn để ngộ ra được nguồn cơ của mọi chuyện.
Ông nhìn Tiểu Thúy giọng hắng hắng: “Tiểu Thúy, con ra ngoài đợi ta một lát, ta có chuyện muốn nói với Xích Triệt, sau đó ta cũng có chuyện muốn nói với con.”
Tiểu Thúy nhìn Mệnh Hồ Phỉ, cô vẫn bình chân như vại không muốn rời đi, ánh mắt khẽ quay lại nhìn anh.
Dường như biết được đứa cháu mình lo lắng điều gì, ông mở miệng: “Ta không thể ăn sống hắn đâu, nhưng nếu con không đi thì ta không biết sẽ đem hắn chế biến thành món gì nữa, có đi hay không?”
Tiểu Thúy phẫn uất nhưng biết tính gia gia của mình nên đành phải quay bước rời đi, mãi cho đến khi đã ra ngoài, Tiểu Thúy vẫn còn nghe thấy câu nói của Mệnh Hồ Phỉ vọng lại. “Đừng giở trò, con cũng biết thính giác của loài hồ ly chúng ta rất nhạy, nghe lén, con có khả năng qua mắt được ta sao!”
Tiểu Thúy chỉ biết mang nỗi lo lắng mà về làng. Mệnh Hồ Phỉ đóng cửa bước vào, đôi mắt sâu quắm nhìn Xích Triệt, miệng ông nở ra nụ cười chuẩn mực của một cụ già đẹp lão.
Cuộc nói chuyện bắt đầu…

2 giờ sau
Tiểu Thúy trong nhà thấp thỏm không yên, cứ đi qua đi lại, bất chợt nghe tiếng bước chân đi tới cô liền vội vàng tiến tới mở cửa. Nhưng vừa nhìn người đứng trước mặt mình, một cỗ thất vọng lại tràn lên, cô bặm môi bước vào.
“Sao, không phải là hắn lại khiến con thất vọng thế à?” Mệnh Hồ Phỉ nhìn cháu gái của mình bằng ánh mắt ngán ngẫm, tên kia quả là độc dược, chỉ trong một tháng mà đã có thể nắm trọn cảm xúc của Tiểu Thúy rồi, rất khôn ngoan và tài tình.
Tiểu Thúy quay người lại đáp: “Sao gia gia biết căn nhà đó, gia gia đã nói gì với anh ấy?”
Mệnh Hồ Phỉ ngồi xuống rót ình chén trà, sau đó cầm chiếc tách xoay xoay, nghĩ ngợi đôi chút rồi nói: “Nếu ta không tới, con với nó đã làm ra việc gì rồi. Đừng tưởng ta không thấy, dù con có cố gắng che đi những dấu vết trên người mình, thì cũng sơ suất mà bỏ sót cái chăn giường rối tung rồi mù kia.” Ông lại cười cười nói tiếp: “Nếu không phải cái dạng kịch liệt ấy thì trên giường cũng không thành mớ hỗn độn như vậy. Còn việc căn nhà của con…ta đến đây cũng đã mấy trăm năm, con nghĩ ta già như cái đèn tắt dầu mà không biết những chuyện cỏn con như thế sao.”
Tiểu Thúy mím môi, cuối đầu, mặt đỏ đến mang tai, cô cắn cắn môi thỏ thẻ: “Vậy gia gia đã nói gì với anh ấy?”
Nghe lời nói kia, Mệnh Hồ Phỉ khôi phục lại vẻ nghiêm nghị của một người đứng đầu, giọng trầm tĩnh lên tiếng: “Thời gian đã tới, không được day dưa, sáng mai hắn phải đi rồi, ta đã thực hiện đúng như những gì ta đã hứa, vậy con cũng phải tuân theo những gì con đã nói ra rồi.”
Lời nói như một nhát dao khiến lòng Tiểu Thúy hoang mang vô độ, trái tim cô thắt chặt khẽ run rẩy, môi tái nhợt, mặt đại biến. Tiểu Thúy đứt đoạn mà nghèn nghẹn lên tiếng: “Gia gia, con…có thể để anh ấy ở lại đây một tuần nữa hay không, vết thương của anh ấy chưa lành hẳn, con sợ…”.
Lời chưa kịp nói xong, Mệnh Hồ Phỉ đã cắt đứt cái chuỗi lí do thiếu logic của cô.
“Chính con cũng biết hắn đã hồi phục rồi, không một kẻ tàn tật nào có thể tự mình trèo lên được cái ổ nhỏ của con mà tay chân vẫn bị gãy bao giờ, con đang muốn khảo nghiệm tư duy của ta hay sao?”
Tiểu Thúy lúc này đã không cầm được nước mắt, từng chuỗi dài nối tiếp nhau rơi xuống: “Gia gia, con…”
Tiểu Thúy tâm can đau đớn, trong lúc nhất thời, một ý nghĩ táo bạn và quả quyết đã bộc phát trong người cô, nó như một ngọn lửa bùng cháy khiến cô quyết tâm mở miệng: “Vậy con cũng muốn ra ngoài!”
Mệnh Hồ Phỉ như không tin vào mắt mình nữa, đứa cháu ông cực kì thương yêu, người sống cùng với ông mấy trăm năm lại chỉ vì một kẻ xa lại mà dám từ bỏ nơi này.
“Không được, dì của con đã là nỗi hối hận lớn nhất trong đời ta, ta sẽ không cho con rời khỏi nơi này, ta quyết rồi, cũng đã nói chuyện với hắn, sáng mai hắn phải đi. Ta cũng đảm bảo hắn sẽ sống sót để xuống núi, còn con cũng không cần tiễn hắn.” Nói xong, ông ra khỏi cửa cũng không quên dùng ổ khóa khóa lại phòng Tiểu Thúy. Dù có nghe tiếng đập cửa, tiếng thét đầy đau đớn của cô đi chăng nữa, Mệnh Hồ Phỉ cũng chỉ biết đau lòng mà bước đi.
Tiểu Thúy khóc đến mệt lã thì ngồi bệt xuống cửa, khuôn mặt thánh thiện và hồn nhiên như đã bị sự thật đau lòng kia nuốt chửng, khiến người khác nhìn vào mà không khỏi cay xè, chua chát. Chợt từng tiếng bước chân vọng về phía mình, thẫn thờ trong giây lát, cô vội đứng lên tiếp tục thổn thức: “Gia gia, thả con ra đi, con chỉ muốn gặp anh ấy lần cuối thôi, thả con ra đi gia gia,….gia gia!” Tiểu Thúy vừa khóc tay vừa đập cửa.
Tiếng thút thít nghẹn ngào như đánh vỡ gan mật của người đàn ông băng lãnh ngoài kia, khiến anh không kiềm lòng lên tiếng: “Là anh, không phải gia gia của em.”
Tiểu Thúy thoáng chốc vui mừng, lời nói có phần phấn chấn: “Xích Triệt, là anh sao, đừng đi có được không, em sẽ xin gia gia cho anh ở lại, Triệt!” Xích Triệt ngồi xuống, lưng áp sát vào cánh cửa lạnh buốt. Hai người gần nhau trong gang tấc, nhưng lại bị ngăn cách bởi một thứ lạnh lẽo len lỏi đến tận tâm can mạch máu.
“Đừng khóc nữa, em thật ngốc, em đã từng nghe việc “cứng quá hỏng việc chưa”, có rất nhiều cách có thể rời khỏi nơi này mà gia gia của em cũng sẽ đồng ý.”
Tiểu Thúy ngơ ngác, đầu cúi vào hai chân mếu máo: “Không đâu, gia gia sẽ không cho em rời khỏi đây đâu.”
Xích Triệt cười cười: “Dù sao tộc hồ ly của em cũng đã hóa người, con người có tình cảm, trong tình cảm luôn luôn có một điểm yếu, quan trọng là em có biết khai thác hay không thôi. Gia gia của em lời nói tuy cứng rắn, nhưng tâm lại vì em mà yếu mềm, điều này chứng tỏ đối với em ông ấy rất dễ động lòng, em có thể tác động vào đó, chắc chắn ông ta sẽ không thể khư khư cái ý niệm giữ em lại nữa.”
Tiểu Thúy khuôn mặt buồn bã: “Tác động, bằng cách nào đây?”
Xích Triệt lúc này lại vểnh đôi môi lên: “Nếu lời nói của em vẫn chưa thể lung lai điểm yếu trong tâm can ông, thì em hãy dùng hành động của mình để chứng minh điều đó. Em hãy dùng năng lực của mình để nói với mọi người rằng, tài năng của em nếu không được phát huy thì quả là một sự tiếc nuối vô hạn, không chỉ mọi người ở đây mà còn có cả ông ấy.”
“Hơn nữa…” Xích Triệt nói ra có vẻ mờ ám khiến Tiểu Thúy mơ hồ không đoán được ý anh.
“Hơn nữa thì sao?”
Xích Triệt đôi mắt khẽ nhíu lại, bộ mặt lộ ra vẻ sắc sảo, đáng gờm: “Em cần có đồng minh, ví dụ như…dì của em Mệnh Hồ Thuần.”
Tiểu Thúy cảm thấy có lý, trong đầu lé lên ánh sáng nhưng nhanh chóng vụt tắt. “Dì em sao, dì em không muốn gặp gia gia, nói chi vì em mà van xin.”
Xích Triệt khẽ khẽ thở dài, miệng chậm rãi nói: “Em đúng là thiên tài chế tạo nhưng vẫn là một đứa trẻ ngốc. Dì em chắc chắn đã gặp gia gia của em và không chỉ có một vài lần.”
Tiểu Thúy há hốc mồm không tin nổi, mình đã sống ở đây lâu đến nỗi thời gian so với anh tính ra như một con voi bẹp dí một con kiến vậy, anh đến đây chỉ vọn vẹn một tháng mà lại…
“Sao anh biết?”
Lại một nụ cười giễu cợt phát ra: “Là Cống Cúc. Loài hoa chúng ta uống có tên gọi là Hoàng Sơn Cống Cúc, loại thực vật này không sinh trưởng ở vùng núi thuộc Nepan, cũng như anh chưa từng thấy loài hoa đó ở đây, nếu không lầm, loài hoa cúc đó mọc ở Núi Hoàng Sơn, Trung Quốc. Chỉ có Gia gia em được ra khỏi đây, nếu như không phải ông ấy đưa cho dì em trồng thì không thể nào chúng ta lại có tách trà ngon như vậy được.”
“Hơn nữa…”
“Anh lại thấy dì em rất thích vẽ tranh, màu có thể dùng những vật liệu tự nhiên như hoa cỏ ở đây chẳng hạn, nhưng chất liệu sơn dầu thì bắt buộc phải ra ngoài mua. Mà trên chiếc bàn của dì em có đến hai ba lọ giống màu nhau, điều này chứng tỏ nó được lấy ra không chỉ từ một hộp, vậy là gia gia của em đã đến đó vài lần để đưa màu khi dì em hết màu vẽ.”
Tiểu Thúy há hốc không biết nói gì, người đàn ông này chỉ đến đó một lần, quét qua một lượt mà lại có thể nhìn thấu nhiều thứ như vậy, trong lòng Tiểu Thúy không khỏi nảy lên một chút hâm mộ cùng ngạc nhiên.
“Cho nên, em cũng cố đừng nên quá giãy nãy, chừa đường lui ình cũng làm cho em có chỗ dựa vững tâm hơn. Anh sẽ đợi em, chúng ta vẫn còn việc chưa làm…không thể cho qua dễ dàng như vậy được.” Giọng nói văng vẳng phát ra vô cùng ám muội.
Tiểu Thúy chỉ biết mặt mũi đỏ bừng, cô cất giọng tự tin: “Cho em một tháng, chỉ cần một tháng, em sẽ có thể thuyết phục tất cả mọi người ở đây, ngay cả gia gia.”
Xích Triệt nghe xong lời đó thì rất an tâm. Đối với một người vô cùng thông minh cùng nhạy bén như Tiểu Thúy, anh nghĩ chưa tới ba tuần là cô có thể ra ngoài rồi, đương nhiên, quan trọng nhất chính là cô có can đảm hay không.
Xích Triệt mặc dầu lòng nghĩ như vậy nhưng lại có chút vấn vươn không dứt, anh chỉ biết ngậm ngùi lên tiếng: “Anh đợi em!”
Nói xong, một tờ giấy qua khe cửa lọt vào trong, anh mở giọng: “Nơi ở của anh, nhớ đến tìm anh.”
Tiểu Thúy cầm tờ giấy nắm chặt.
Đêm ấy hai người hầu như không ngủ, nói với nhau đủ mọi chuyện, anh cũng trả đủ cho lần giao dịch lần trước đó của cô, kể cho cô nghe những điều thú vị bên ngoài, kích thích cực độ trí tò mò cùng niềm say mê của Tiểu Thúy. Đúng là một kẻ đi săn thông minh, hồ ly không ra cửa thì phải biết cách dụ dỗ cho ra, mồi đã sử dụng nhưng phải tăng chút kích thích thì mới có thể đại công cáo thành được, người phụ nữ của anh duy nhất chỉ là của anh, đừng ai mà dám đụng tới.
Hai bên trò chuyện đến sáng, một bên đã không chịu nổi mà đổ gục. Bình minh ngày mới lại lên, Mệnh Hồ Phỉ đã cùng mọi người đưa Xích Triệt ra khỏi đây, Tiểu Thúy vẫn còn ngủ say nên anh không gọi dậy. Những đứa trẻ quấn quít lấy anh, mắt chúng ướn ướt vì không còn ai kể chuyện thế giới bên ngoài cho chúng nghe nữa, mấy cô gái ôm nhau mếu máu không ngừng.
Mệnh Hồ Phỉ chỉ biết thở dài, thầm oán trong xương tủy. Ông đã vì cái làng này bôn ba ra ngoài không biết bao nhiêu bận, mà lúc đi chẳng một ai vì ông rơi nước mắt cả. Cái tên tiểu tử này mới đến đây một tháng, bọn chúng tiễn đi như tiễn cha, tiễn mẹ, tiễn anh, tiễn chồng ba thu cách biệt, thật đúng là tạo hóa trớ trêu, đời người bạt bẽo.

Trước mắt mọi người, ông đưa cho Xích Triệt uống một chén canh, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh dậy, Xích Triệt thấy chính mình nằm trên giường bệnh, trước mặt là cái bóng trắng lướt qua lướt lại nhức cả đầu. Lúc anh mở được mắt thì đã nghe tiếng thở phù phù của một gã bác sĩ vang lên.
“Chủ nhân, ngài đã tỉnh rồi, xém chút nữa là tôi bị tên Hiroshi và Arsenè bức tới phát điên.”
Xích Triệt đánh đánh vào cái đầu đang nhức của mình, khuôn mặt trở về vẻ tàn khốc cùng lạnh lẽo chết người, miệng lại thở ra từng hồi chết chóc: “Holmes, sao ta ở đây?”
Arsenè đứng kế bên lên tiếng: “Chủ nhân, ngài đã hôn mê một ngày một đêm từ vụ lở tuyết rồi ạ.”
“Bắt được tên Dị Dung chưa?”
Arsenè khẽ lắc đầu: “Tên đó đã bị vùi dưới lớp tuyết khá dày rồi, hi vọng sống dường như không có.”
Arsenè tiếp tục nói: “Chủ nhân, khi thuộc hạ nhận được báo cáo tuyết lở đã tiến hành tìm kiếm ngài, mọi ngỏ ngách trên Everest gần như đã lùng sục tất cả, sau đó thuộc hạ lại mở rộng ra bán kính 50 km nữa, tuy nhiên, hết thảy đều vô vọng và không hề có dấu vết. Nhưng rất bất ngờ, 24 giờ sau, ngài lại xuất hiện trở lại trên đỉnh Everest, thân thể được bọc trong một chiếc áo lông thú, sự tình có điều kì lạ, có thể liên quan đến tộc hồ ly, ngài có muốn thuộc hạ tiếp tục điều tra không ạ?”
Từ bên ngoài, một thân hình cường tráng, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng ngã ngớn bước vào, hắn nở một nụ cười vô cùng yêu nghiệt: “Chủ nhân, đã tỉnh rồi sao? À, lúc chúng thuộc hạ tìm thấy ngài, trên tay ngài hình như nắm chặt một mẫu giấy.”
Xích Triệt lạnh lẽo ra lệnh: “Đưa cho ta!” Dường như còn quên việc gì đó, anh hướng thẳng về phía gã đàn ông châu Á kia, nguy hiểm nói: “Hiroshi! Ngươi sắp có việc rồi đấy.”
Hiroshi cúi người tuân lệnh: “Có việc gì thưa chủ nhân?”
Xích Triệt nở một nụ cười tàn khốc: “Cho nổ tung một xưởng chế tạo vũ khí ở cao nguyên Serbia cho ta.” Nếu gia tộc Eagle cắn anh một miếng, thì anh phải để bọn chúng nếm trải sự mất mát đến một trăm lần giống vậy, như thế mới có thể khiến nỗi giận này được xoa dịu.
Tên HiroShi cười xán lạn: “Vâng thưa chủ nhân, con mồi khá thú vị, là nhiệm vụ cấp C, vậy thuộc hạ có một tuần phép để nghỉ ngơi rồi, thật phấn khích!”
Xích Triệt lườm hắn một cái, rồi ra lệnh: “Đưa cho ta mẫu giấy!”
Vừa nhìn mẫu giấy chỉ vỏn vẹn một chữ duy nhất “đợi”, đôi mắt Xích Triệt khép lai đầy suy nghĩ, trầm ngâm một lúc, khóe miệng anh khẽ cong lên một ý cười nhàn nhạt: “Arsenè, ngươi không cần làm gì nữa, ta nghĩ con mồi rất nhanh sẽ đến thôi.”



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn