Đọc truyện Săn Hồ Ly

Chương 10: Chương 10: TIỂU THÚY LÀ MỘT THIÊN TÀI




Ngày hôm sau, từ tờ mờ sáng, không khí rộn ràng của Muôn Trượng lại diễn ra, mọi người bắt đầu những công việc của riêng mình. Có người lên rẫy, có người trồng trọt, những hàng quán trong cái nhà nấm khổng lồ dần dần rộn lên, những cô gái đem đồ ra con suối, những đứa trẻ đến võ đường. Mọi người dường như đều có công việc của mình.
Từ sau buổi tối ấy, Tiểu Thúy gặp Xích Triệt có vẻ ngường ngượng. Nhưng sau đó, với cái bản tính hồn nhiên, đáng yêu, lại không đoái hoài đến những chuyện vằn vặt lòng mình, thì chưa đến hai ngày, cái sự ngại ngùng và e ấp đã vụt khỏi chín tầng mây.
Mặc dù chân đã có thể dùng nẹp đi được nhưng thật sự Xích Triệt lại không quen chút nào, có thể nói là vô cùng gò bó và khó khăn, chính vì vậy, anh vẫn dùng xe lăn gỗ do Tiểu Thúy đóng trước đó để di chuyển. Cũng may mắn là các con đường ở đây được làm rất bằng phẳng, nên loại phương tiện này khá phù hợp và không hề làm anh cảm thấy nhọc mình.
Như một thói quen, cứ mỗi sáng là Xích Triệt lại đến nhà Tiểu Thúy, hôm nay cũng vậy, nhưng có lẽ lần này anh đã không gặp may. Anh đến nhà Tiểu Thúy nhưng không có ai ở đó cả, cho nên anh đành phải đi ra con đường nhỏ trong làng. Mặc dù đã bước qua đây vài lần, nhưng anh vẫn chưa xem xét kĩ cuộc sống sinh hoạt ở Muôn Trượng, vì vậy, nhân dịp này, anh muốn tự mình nhìn lấy để hiểu thêm những tập tính đang tồn tại trong gia tộc Mệnh Hồ.
Vừa đi nửa đường, Xích Triệt đã bắt gặp Tiểu Thúy bước ra từ nhà của một người đàn ông xa lạ, khuôn mặt cô vô cùng rạng rỡ, miệng thì cười cười nói nói, điều đó bỗng nhiên làm một thứ cảm giác khó hiểu trong lòng anh bắt đầu nhộn nhạo. Ban đầu, nó chỉ mơ hồ như là cơ thể thừa axit, đặc biệt chua và khiến dạ dày anh dâng lên một nỗi cồn cào ray rứt, nhưng sau đó, nó lại không ngừng rục rịch mà tràn lan, từng chút thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng, xâm chiếm mọi ngóc ngách, dễ dàng làm anh phát điên và cáu tiết.
Anh đánh xe lăn lại gần cô, khuôn mặt bắt đầu hầm hầm. Tiểu Thúy quay lại thì phát hiện anh đang bên cạnh mình, nét mặt cô ánh lên sự ấm áp. Sau khi chia tay với người đàn ông đó, cô đẩy xe lăn của Xích Triệt đi dạo xung quanh. Tâm trạng của anh lúc đầu còn vui vẻ nhưng không hiểu sao, mỗi khi hồi tưởng lại cảnh đó, anh lại phát ra đôi chút bực dọc cùng khó khăn. Đến lúc cái cảm giác bị dồn nén kia dâng đến tận cổ, thì miệng mới thoát khỏi sự điều khiển của não bộ mà lên tiếng.

“Sáng nay, em đi đâu vậy?”
Tiểu Thúy mỉm cười, cô tự hỏi từ bao giờ anh bắt đầu quan tâm đến hành tung của mình, thế nhưng, dường như không hiểu nhau, cô càng tỏ vẻ sung sướng thì càng khiến khuôn mặt anh trở nên u ám, thỉnh thoảng nó còn xa xầm mà đen đúa hơn cả đít nồi.
Mãi cho đến khi máu bắt đầu bị sôi lên, anh mới buộc miệng mà bắn ra từng chữ, lời nói tỏ ra hờ hững như không: “Người bạn sáng nay em gặp là…?” Dùng từ bạn có vẻ hợp lí hơn, không quá tỏ thái độ dò hỏi, cũng không quá tỏ ra quan tâm, có vẻ giữ đúng khoảng cách, rất ổn.
Cô nhìn anh, đôi mắt đẹp đẽ mang theo một cỗ nhiệt lượng ấm áp, khuôn mặt lộ lên ý cười. Cô nói đó là Lang Khúc, anh họ của Lang Canh, số là lúc trước anh ta có nhờ cô thiết kế cho Tiểu Án, con trai của anh ấy một chiếc đèn để học, chính vì thế, hôm nay là ngày cô đến nhà hướng dẫn thằng bé cách sử dụng. Những đứa trẻ ở đây rất thích học tập, nhưng điều kiện lại rất khó khăn, dùng nến thì bị gió thổi, lồng đèn giấy thì ánh sáng có vẻ mờ, lại nói, bọn chúng rất hiếu động, không chừng lại gây cháy hết cả thôn. Cho nên, cô nương theo thiết kế của thể giới hiện đại mà làm ra chiếc đèn măngxông, coi như bản thử nghiệm, nếu có kết quả tốt thì mọi người ở đây sẽ có thể dùng rồi.
Anh quay lại nhìn cô với vẻ khó tin. Một cô gái sống ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, cho dù cô có thể dùng Hồ Song Song để xem những gì diễn ra ở thế giới bên ngoài đi chăng nữa, nhưng để chế tạo ra một cái đèn điện măngxông thì không khỏi làm anh bất ngờ. Mặc dù đến lúc này, đèn măngxong có thể xem là một thứ rất lỗi thời, gần như được đưa vào viện bảo tàng để cho người đời chỉ trỏ, nhưng để chế tạo ra nó cũng không hề đơn giản.
Anh ngước nhìn hỏi cô với vẻ hoài nghi: “Em có thể biết rõ cấu tạo của nó? Nhưng dù biết đi chăng nữa, em cũng không có đủ vật liệu làm ra nó, chưa nói đến cần phải có một nguồn năng lượng để duy trì ánh sáng.”
Tiểu Thúy mỉm cười với vẻ tự tin: “Không phải loài người các anh cũng từ những thứ chưa thành hình làm ra những thứ vĩ đại hay sao. Có những thứ ràng buộc, vậy nên cũng có những thứ có thể thay thế cho nhau, tạo hóa rất công bằng.”
Anh khẽ chau mày, mắt lóe lên. Nếu cô nói hay như vậy, anh cũng muốn xem xem cô có khả năng tới mức nào: “Nói cho tôi biết, em làm thế nào?”
Tiểu Thúy mỉm cười lắc lắc, bộ mặt lộ ra vẻ ma quỉ đội lốt thiên thần.
“Giao dịch lần hai, nếu những gì em làm ra có thể thuyết phục được anh, thì giống như lần trước, điều kiện vẫn vậy.”
Xích Triệt trong phút chốc tinh thần hăng say không ngừng, mỗi tế bào như được tiêm phormone mà phản ứng dữ dội. Dư vị của nụ hôn lần trước như đánh thức một thứ gì đó đã tiềm tàng rất lâu trong người anh. Mặc dù đối với địa vị, quyền lực, chưa kể đến ngoại hình quá đổi hút người của mình, việc muốn kiếm một người phụ nữ để giải phóng dục vọng thật sự không phải là chuyện khó khăn. Nhưng những thứ tầm thường và thông tục kiểu đưa tay nắm cả một bầy, thì đối với anh, cô gái trước mắt như một mùa xuân nho nhỏ. Đã từ rất lâu rồi, tim anh đã đóng thành từng dãy băng chồng chất, nhưng chỉ đi bên cô, hay nói đúng hơn, chỉ duy nhất đối với cô anh mới thực sự hòa hoãn, sự băng khốc mới từng chút được khơi thông.
Anh dương dương đôi mắt ẩn nhẫn nụ cười: “Đồng ý, vậy đi, tôi muốn xem bản vẽ thiết kế của em.”
Khi nhìn vào bản thiết kế của cô, anh đầu tiên là ngạc nhiên, khuôn mặt nở một nụ cười bí hiểm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ thán phục nhưng pha lẫn một chút thất vọng: “Tôi thua rồi, không ngờ em có thể tạo ra một sự thay thế như vậy!”
Thật ra loại đèn măngxông mà Thiểu Thúy thiết kế thoạt nhìn thì trông có vẻ tương tự như một chiếc đèn măngxông bình thường, nhưng vật liệu để chế tạo ra lưới măng xông không phải là loại coton có tẩm hóa chất đặc biệt. Ngay cả nguyên liệu đốt cũng không phải là dầu lửa được dẫn qua một ống đồng đưa lên, mà là một thứ rất thường thấy trong cuộc sống hằng ngày, hay nói đúng hơn, thứ đó chiếm 70% diện tích Trái Đất và 2/3 trong cơ thể con người. Đó là nước.
Tiểu Thúy khẽ nâng đôi môi hồng nhuận của mình giải thích: “Thật ra, nếu để tất cả mọi người có thể dùng, thì em không thể nào dùng dầu lửa như nguyên liệu đốt, hay thậm chí nhờ gia gia mua về một lượng lớn lưới coton được. Chính vì thế, em phải tận dụng những thứ thoạt nhìn rất đỗi bình thường, nhưng lúc cần thiết lại là nguồn cứu cánh, cái này rất giống một câu nói ở thế giới loài người các anh, đó là “bán bà con xa mua láng giếng gần”!”
Cô ôn tồn tiếp tục, khuôn mặt tràn đầy tự tin và thông tuệ: “Thực ra, để thay thế lưới coton như một loại phát sáng, thì quả của cây Trường Thọ có lẽ là một sự đổi chỗ hoàn hảo.” Cô nhìn anh cười hỏi: “Anh có biết tại sao nơi này vẫn có ngày và đêm không?”
Xích Triệt cặp mắt sâu sắc, vành môi nâng lên nhìn cô trả lời: “Nếu nói có thể phân biệt ngày và đêm ở đây, thì chắc là do…nhiệt độ.”
Tiểu Thúy đồng tình: “Đúng vậy, là nhiệt độ, sở dĩ quả của cây Trường Thọ không phát sáng là do nhiệt độ vượt qua giới hạn phát sáng của nó. Chính vì vậy, chỉ cần cung cấp cho nó một nhiệt độ đủ ấm là có thể chế tạo được một thứ tương tự như đèn măng xông. Cho nên, em đã tạo nên một chiếc bình có hai tầng, một tầng than và một tầng nước, khi đun than lên, vô hình hơi nước cũng theo đó mà thoát ra. Ống đồng kết nối từ bình dưới lên đầu chụp sẽ dẫn hơi nước còn đang nóng tiếp xúc với một phần của quả cây, theo khả năng dẫn nhiệt của các vật chất, thì rất nhanh quả của cây Trường Thọ sẽ nóng lên, nhưng để thủy tinh không bị nhòe vì hơi nước, thì cũng cần chế tạo một ống thông khí đi ra ngoài.”
Ánh mắt ấm áp nhìn về hướng những căn nhà nhỏ, giọng nói của Tiểu Thúy lộ lên sự phấn khởi. “Có thể rất nhanh những đứa trẻ sẽ có ánh sáng để học hành.”
Anh nhìn cô, sau đó giọng nói phát ra đầy chân thành và khuyên nhủ: “Em rất giỏi, có thể là một nhà chế tạo có tương lai, em có từng nghĩ sẽ ra khỏi cái nơi chật chội và tù túng này không, không cần phải có nhiều dự định vĩ đại, đơn giản là để thực hiện giấc mơ của mình thôi.”

Lời Xích Triệt vừa mới tuôn ra, ngay lập tức, ánh mắt Tiểu Thúy đột ngột ảm đạm, phía chân mày hơi chau lại, trong đó chất chứa những suy tư đầy khó khăn mà cô không thể giãy giụa.
Nhưng lúc này, anh biết rõ cô đã bắt đầu dao động, thế nên, anh cũng không hề muốn buông tha mà bồi tiếp: “Em đừng dùng những lí do ngụy biện, tôi thấy rõ đam mê của em là ở chỗ nào.”
Từng từ, từng chữ như một con dao sắc nhọn rạch nát sự do dự và đắn đo của Tiểu Thúy, nó hoàn toàn không cho cô một cơ hội phản đáp, cô chỉ biết cuối đầu, trong lòng dần dần hiện lên những sự đối chọi mơ hồ những cũng rõ nét. Chúng đan chéo vào nhau, làm cho cô giống như bị kẹp giữa những bức tường khổng lồ vậy, rất khó thở, nhưng lại mong mỏi được tự do vô cùng.
Có lẽ cũng biết nội tâm cô đang đấu tranh giữa hoài bão và gia tộc, anh không ép cô, anh đang chờ câu trả lời. Anh nghĩ, với một trái tim khát khao sự giải phóng, rất nhanh thôi, Tiểu Thúy sẽ phá nát lớp rào cản mà vượt qua chiếc đầm nước bé nhỏ này.
Hai người đi tới cánh đồng hoa rộng lớn. Ánh sáng vàng đẹp đẽ gội lên hai thân hình quá đỗi hòa hợp kia, gió thổi mát rượi như hoàn toàn xua tan những phiền não đang dâng lên trước đó. Tiểu Thúy nhìn thẳng về một hướng xa xăm, hồn trải rộng theo không gian bốn phía, bỗng cô ngẩng đầu nhỏ giọng: “Em đã kể với anh về truyền thuyết loài hoa hướng dương, nhưng cũng từng nói rằng, em trồng chúng vì một người. Bây giờ, em sẽ nói cho anh đó là ai và sẽ kể cho anh một chuyện, sau khi nghe xong, tự khắc anh sẽ biết tại sao giữa hoài bão và hiện thực lại cách xa đến vậy.”
Đôi mắt Tiểu Thúy buồn bã nhưng lại đọng cho Xích Triệt một dư vị khó tả, mắt anh cũng se lại, sau đó cùng cô nhìn về một nơi rất xa.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn