Đọc truyện Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 28



---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bồ Thần không biết nhãn hiệu xe gì nhưng chắc chắn là rất mắc tiền, đóng cửa xe lại, cắt đứt hoàn toàn những âm thanh ồn ào huyên náo gần trạm xe, chỉ còn tiếng dòng điện rất nhỏ phát ra từ laptop của Lục Bách Thanh.
Lục Bách Thanh không xa lạ với cô, tiếp tục công việc của mình.
Bồ Thần ngồi thẳng lưng, giống như hồi ngồi học môn tiếng Anh lúc cấp ba.
Lục Bách Thanh không có thời gian tán gẫu cùng với cô, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hai tay đặt lên đầu gối, ngón trỏ phải ngoằn ngoèo trong vô thức, móc vào phần vải ống quần trên đầu gối.
Chiếc xe di chuyển từng chút một trong biển xe, tài xế bị kẹt đường hoàn toàn không còn bình tĩnh nữa.
Bồ Thần không chút nôn nóng, im lặng nhìn ra ngoài đường.
Cô vẫn xa lạ với Bắc Kinh như cũ, chỉ nhớ những chỗ mình cùng với Tần Dữ đi qua.
Sau khi thi đại học xong, Tần Dữ dẫn cô đi Bắc Kinh chơi một tuần, khi đó còn chưa công bố điểm, còn có Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù đi chung, đây là chuyến đi tốt nghiệp cấp ba của cả bốn người bọn họ.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cũng trong chính khoản thời gian này, cô và Tần Dữ chính thức xác lập mối quan hệ yêu đương.
Trong những ngày đó, Tần Dữ dắt tay cô rồi thì chưa từng buông ra.
Cô nhủ thầm với mẹ, không cần lo lắng cho cô nữa, sau này có người mua kẹo cho cô ăn, và cũng có người mua Oden (1) cho cô.
(1)
Thời gian vui vẻ ngắn ngủi cũng kết thúc, đảo mắt là đã đến ngày kiểm tra điểm số thi cử.
Đêm công bố điểm, Triệu Thù lạc quan suốt cả ba năm không chống đỡ nổi, khóc tới nỗi nước mắt rơi lã chã.
Triệu Thù nói với cô: Thần Thần, tớ thật sự là đã cố gắng rồi, trong hai năm này không có ngày nào là không làm bài thi thử, nhưng vẫn thi được thế này.
Đợi Triệu Thù bình tĩnh lại, Bành Tĩnh Dương hỏi cô ấy có muốn học lại lại hay không?
Triệu Thù: Không học lại nữa, chẳng có ý nghĩa gì.
Trường học không có cậu, chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng khi đó Bành Tĩnh Dương lại không hiểu được một tầng nghĩa khác trong lời nói của Triệu Thù, cả cô và Tần Dữ cũng không hiểu được.
Sau đó, Triệu Thù đổi tên nhóm chat bốn người bọn họ từ "Hai chúng ta" thành "Đường ai nấy đi".
Trong kỳ nghỉ tháng mười một, Triệu Thù đột nhiên giải tán nhóm chat nhỏ đó, còn về nguyên nhân thì Triệu Thù không nói, đều nói cũng đã có wechat rồi, nhắn tin riêng là được rồi.
"Bồ Thần", Lục Bách Thanh tắt laptop, âm thanh máy móc đó cũng không còn.
Tâm tư của Bồ Thần quay trở về, cô xoay người lại, hỏi: [Thầy Lục ơi, thầy xong việc rồi ạ?]
"Ừ", Lục Bách Thanh cất laptop đi, thầy căn dặn tài xế dừng ở tiệm bán đồ ngọt gần đây một chút.
Tài xế nghe lời, nhanh chóng dừng xe lại.
Lục Bách Thanh hỏi cô: "Em muốn ăn kem vị gì?"
Bồ Thần vội vàng lắc đầu.
"Cô của em thích ăn kem ở tiệm này nhất, lần nào đi ngang qua cũng phải mua một cái, vậy thầy dựa theo vị mà cô của em mua cho em."
Nói xong mấy câu này rồi, Lục Bách Thanh đã mở cửa đi xuống.
Ánh mắt Bồ Thần vội vã đuổi sát theo Lục Bách Thanh không rời, nhìn thầy đi vào tiệm.
Cô bối rối, sao thầy Lục lại bất thình lình nhắc tới cô chứ? Vậy mà thầy Lục biết cô thích ăn kem ở đây, thầy còn dùng cả từ ngữ "Mỗi lần đi qua đây."
Cô và thầy Lục đã quen biết nhau từ trước rồi à?
Rốt cuộc hai người bọn họ có mối quan hệ như nào?
Bọn họ từng yêu nhau, hay là thầy Lục theo đuổi cô?
Tinh thần cô bị sự hào hứng xen lẫn kích động bám lấy, cuối cùng bị quyện lại thành một khối loạn cào cào, cô vẫn không hiểu rõ được rốt cuộc là tại sao.
Lục Bách Thanh mang theo một hộp kem quay lại, mua kem cho Bồ Thần cũng chỉ khơi gợi một đề tài, thầy sớm đã muốn được thẳng thắn với Bồ Thần về mối quan hệ giữa mình và Văn Tâm, nhưng cứ trì hoãn mãi tới hiện tại.
"Nếm thử xem vị như nào." Thầy đưa hộp kem cho cô.
Bồ Thần sốt ruột muốn biết chân tướng: [Thầy Lục, thầy với cô của em?]
Lục Bách Thanh tựa vào lưng ghế, để bản thân trông có vẻ khác ngày bình thường, thầy nói đơn giản: "Cô của em là mối tình đầu của thầy, sau khi tốt nghiệp đại học thì đăng ký kết hôn, sau đó... thì đã ly hôn. Những lời đồn đãi trong trường cũng khá đúng với thực tế."
Anh ấy và Bồ Văn Tâm còn có một người bạn đại học là người Tô Thành, năm đầu tiên anh ấy đến Tô Thành đã gặp gặp lại người bạn đó trên đường, trò chuyện đơn giản với nhau vài câu, người bạn đó có người họ hàng học lớp mười trong trường, đại khái những tin đồn đó được vô tình truyền tới kiểu như vậy.
"Thầy chăm sóc cho em, không chỉ vì em là học sinh của thầy, cũng không phải hoàn cảnh đặc biệt của em, lý do quan trọng nhất là vì em là cháu gái của Bồ Văn Tâm, điều duy nhất cô ấy không thể buông bỏ được chính là em, thầy đến Tô Thành dạy học cũng là vì muốn em từ trạng thái tự khép chặt bản thân mà dần dần bước ra ngoài."
"Thầy với cô em ly hôn không phải vì đã hết tình cảm." Ánh mắt của thầy rơi vào ngăn tủ trên cửa kính xe, thật lâu sau mới nói: "Do trong nhà thầy không đồng ý."
"Sau khi ly hôn được một năm thì thầy mới biết, lúc vừa ly hôn cũng là khoảng thời gian tồi tệ nhất của em, Văn Tâm phải chạy cả hai địa điểm Thượng Hải - Tô Thành, vừa phải lo công việc vừa phải chăm sóc em và bố em, lại còn phải giả vờ thật vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra ở trước mặt bố em."
Khi Lục Bách Thanh nhìn Bồ Thần, đột nhiên sững sờ, vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô: "Em đừng khóc, đều là chuyện quá khứ rồi."
Bồ Thần cảm thấy mất mặt, ngoảnh mặt đi khụt khịt mũi, trong lồng ngực không hề cảm thấy hớn hở và kích động nữa mà tràn đầy sự chua xót, cô nghĩ đến cô của mình đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy lập tức thấy đau lòng mỗi một lần hít thở đều hiện lên một tia đau đớn.
Cô lau nước đi, hỏi: [Cô em có biết thầy làm giáo viên, là cái lần mở họp phụ huynh vào năm lớp mười đó ạ?]
Lục Bách Thanh gật đầu, "Hai năm nay cô em ở nước ngoài, thầy có thời gian là đi thăm cô ấy.” Đến bây giờ cô ấy vẫn độc thân, anh ấy lập tức tự mình đa tình cho rằng cô ấy vẫn còn nhớ nhung tình cũ với mình.
Trong phút chốc Bồ Thần còn chưa kịp thẩm thấu chuyện Lục Bách Thanh với cô ruột mình, cô nắm chặt điện thoại, nghĩ thật nhiều nhưng lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Lục Bách Thanh hỏi cô: "Trưa nay em muốn ăn món gì? Ăn cơm xong thì thầy đưa em về trường."
Bồ Thần làm gì không biết ngượng mà dám quấy rầy thêm, hôm nay Lục Bách Thanh đến đón cô, lãng phí biết bao nhiêu thời gian của thầy đã khiến cô băn khoăn, mặc dù thầy có mối quan hệ đặc biệt với cô mình, cô cũng không thể tùy tiện sử dụng thời gian của thầy được.
[Cảm ơn thầy Lục, không cần đâu ạ, em về trường sẽ đi ăn cùng với bạn cùng phòng.]
Lục Bách Thanh cười một tiếng: "Em còn chưa ăn ngán cơm căn tin sao?" Thầy ra quyết định thay cô: "Đi ăn món tây tự phục vụ."  Không khí ăn uống cũng thoải mái hơn chút.
"Lát nữa ăn cơm em muốn hỏi chuyện gì giữa thầy với cô em thì cứ hỏi, thầy sẽ trả lời hết."
Tài xế lái xe đậu ở trước nhà hàng mà ngày thường Lục Bách Thanh hay đến.
Bồ Thần có chừng mực, lúc ăn cơm chỉ nói về vài chuyện không quan trọng vừa nói về những đề tài thoải mái, liên quan đến khoảng thời gian mà thầy ly hôn cô mình, cô không hỏi đến một chữ, bất lể là đối với cô mình hay là đối với thầy mà nói, chắc chắn đó là thời điểm đau khổ và là ký ức không muốn chạm tới.
[Nhà hàng này cũng là nơi mà trước đây cô em hay đến ạ?]
Lục Bách Thanh:"Ừ." Trò chuyện đến Bồ Văn Tâm, thầy nói thêm vài câu: "Hạng mục mà cô em đang phụ trách kia, chắc đến tầm nghỉ đông là có thể kết thúc, lúc trước thầy che chở cho em với Tần Dữ, bây giờ có phải cũng nên có qua có lại mà giúp thầy không?"
Nhắc đến Tần Dữ, Bồ Thần cười, rất là ngượng ngùng.
Liên quan đến hạnh phúc của cô mình, chỉ cần cô còn thích Lục Bách Thanh thì Bồ Thần cũng không chối từ giúp thầy Lục theo đuổi lại.
Về đến trường cũng đã là bốn giờ rưỡi chiều, mọi người đều lục tục trở lại trường.
Bồ Thần bảo Lục Bách Thanh dừng xe lại ở trước cổng trường, cô tự mình đi vào.
Tuy chiếc xe này rất êm, đậu ở dưới lầu của tòa nhà ký túc vẫn thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của người khác.
Sau đó Lục Bách Thanh cũng không để cho tài xế làm theo dự định, thầy đưa ra lý do chính là: "Từ cổng trường tới ký túc xá của em còn một đoạn đường, đồ đạc em nhiều vậy, không thuận tiện."
Thầy không phải đùa cợt với suy tính của Bồ Thần, chỉ là nói lời thật lòng: “Tần Dữ căn dặn thầy, bảo thầy hôm nay đưa em đến trường phải lái chiếc xe mắc tiền nhất."
Bồ Thần: "..."
Lái chiếc xe mắc tiền nhất, để những nam sinh theo đuổi Bồ Thần chùn bước.
Đây là chút suy nghĩ xấu xa của Tần Dữ.
Nói anh ấu trĩ cũng được, có lúc anh lại có trách nhiệm hơn cả người lớn.
Lục Bách Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý với anh.
Điện thoại của Bồ Thần rung lên, bạn cùng phòng Trác Huyên gửi tin nhắn cho cô: [Mấy giờ cậu đến? Tớ ra cổng trường đón cậu.]
Bồ Thần: [Vào khuôn viên trường rồi, sẽ về tới ký túc xá ngay thôi.]
Trác Huyên đang ngồi gác chân trên ghế đọc sách, ngồi gác lâu quá nên hai chân bị tê cứng, cô ấy xoa bóp hai bắp chân để để chân được thả lỏng qua cơn tê: [Đợi mình, mình xuống lầu đón cậu, cậu của cậu đưa tới hả?]
Cậu trong lời nói của Trác Huyên chính là Lục Bách Thanh, lúc khai giảng là Lục Bách Thanh và bố đưa cô tới trường, Lục Bách Thanh nói với vài người bạn cùng phòng của cô như sau: Tôi là cậu của Bồ Thần, tình trạng của bạn ấy có hơi đặc biệt, sau này làm phiền các cháu rồi.
Sau này Lục Bách Thanh giải thích với cô, có quan hệ huyết thống mọi người sẽ không hỏi này hỏi nọ, về sau khi thầy tới thăm cô cũng thuận tiện hơn, sẽ không có tin đồn thất thiệt.
Thầy vẫn luôn suy nghĩ rất thấu đáo.
Bồ Thần trả lời: [Ừ, hôm nay cậu mình không bận. Cậu không cần phải xuống lầu, đồ đạc mình không nhiều.]
Trác Huyên không trả lời cô nữa.
Chiếc xe dừng hẳn, Bồ Thần bỏ điện thoại vào túi, đeo ba lô lên.
Tài xế xuống xe, lấy một cái giỏ xách và va li đồ của cô ở say xe ra.
Nữ sinh trong ký túc xá không hẹn mà cùng hướng cặp mắt tò mò nhìn Bồ thẩn và Lục Bách Thanh, những nữ học chung ngành nhận ra Bồ Thần thì xì xào bàn tán. Bồ Thần được học viện được công nhận là nữ sinh có khí chất và xinh đẹp nhất, đại khái cũng là sinh viên đầu tiên không biết nói chuyện trong lịch sử của học viện pháp luật.
Bọn họ còn nghe nói cô có một người cậu đẹp tới sửng sốt, ngày khai giảng báo danh có người không nhìn thấy, tới ngày mà rốt cuộc cũng nhìn thấy được, như thể nhìn thấy hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết.
Cuối cùng bọn họ cũng biết được vì sao Bồ Thần xinh đẹp như vậy, thì ra là nhờ gien di truyền.
Lục Bách Thanh xách vali, nhắm thử trọng lượng, xác nhận cô có thể xách được, thầy đeo túi xách vào tay kéo của vali, "Khi nói chuyện với cô của em thì nhắc thêm vài câu về thầy nhé."
Bồ Thần mỉm cười, ra dấu tay OK.
Lục Bách Thanh hất cằm: "Em vào đi." Bồ Thần vẫn chưa đi vào tòa nhà ký túc xá, thầy đã đột nhiên nghĩ tới: "Đừng có quên báo bình an cho bố em"
Bồ Thần gật đầu, vẫy tay với Lục Bách Thanh.
Trác Huyên đứng dưới cửa lớn của ký túc xá, cách một tấm cửa kính, yên lặng đứng chờ Bồ Thần nói lời tạm biệt với cậu của cô ở bên ngoài cửa.
Bồ Thần đi vào tòa nhà ký túc xá, Trác Huyên cầm giúp chiếc túi xách, nói: "Hôm đi báo danh tớ đến trễ, không gặp được cậu của cậu, dáng dấp cậu rất giống với cậu của cậu."
Bồ Thần: "..."
Cảm thấy chột dạ, thật ra không hề giống nhau chút nào.
Phòng của bọn họ ở tầng ba, hai người thay nhau xách va li, khó khăn lắm mới về tới phòng.
Giường của Trác Huyên hơi lộn xộn, chăn đệm chồng chất một đống không gấp lại, cuốn sách chuyên ngành đặt trên bàn, kế bên là nửa túi đồ ăn gồm sô đa và bánh quy, ở góc bàn là chai nước suối cắm một bông hồng, trên cánh hoa còn vương vài giọt nước.
[Trưa nay cậu đã đến rồi sao?] Bồ Thần lấy ly nước, uống vài ngụm rồi mới hỏi.
"Được nghỉ nhưng mình không về." Trác Huyên lại ngồi chồm hổm trên ghế như khi nãy, ghế cứng ngồi lâu nên mông bị đau, cô ấy ngắt một góc bánh quy ăn, đưa túi bánh quy tới trước mặt Bồ Thần.
Bồ Thần tiện tay lấy một miếng bánh, cô nhớ ra: [Không phải cậu mua vé xe rồi sao?]
[Trả vé rồi.] Trác Huyên nhai bánh quy "răng rắc", hơi buồn bực một chút rồi nói: "Mẹ tớ bảo có nhiều tiền thì tiết kiệm chút, nói là về nhà làm gì, lãng phí tiền vé xe."
Cô ấy đã làm bán thời gian cả sáu mươi ngày, buổi tối một mình trong ký túc xá khó chịu không nói ra được, đã khóc hết mấy lần.
Bồ Thần biết Trác Huyên còn có hai người em gái, đứa em lớn thì học cấp hai, đứa em gái nhỏ nhất năm nay vừa vào tiểu học, điều kiện trong nhà không tốt.
Lời an ủi có vẻ dư thừa, cô đẩy nửa miếng bánh quy còn lại vào miệng, mở túi xách ra, bên trong toàn bộ là món kho ba làm, cô lấy từng hộp giữ đồ tươi ra, mở ra đặt lên bàn.
Trác Huyên nuốt sự chua xót vào lại trong lòng, gắng gượng nở một nụ cười, "Tớ thích gặm chân gà." Cô ấy không khách sáo chút nào, cầm một cái chân gà lên.
Bồ Thần hỏi cô ấy: [Buổi tối cậu có đến lớp tự học không?]
"Không đi đâu" Xem như cho mình một kỳ nghỉ, Trác Huyên ra dấu cái chân gà trong tay mình: "Ở lại phòng gặm cái này."
Vừa vặn ngay lúc Bồ Thần nói chuyện, lớp trưởng gửi tin nhắn cho cô ấy: [Buổi tối cậu có rảnh không? Đi ăn cơm với cậu.]
Trác Huyên quẹt ngón tay trên màn hình, do dự một lúc, cô ấy uyển chuyển từ chối: [Ngại quá, buổi tối tớ có việc rồi.]
- -
Khi trời sắp tới, hai người cùng phòng khác trở về.
Bọn họ mang theo không ít đồ ăn từ nhà đến, bỏ chung một chỗ cùng chia sẻ.
Buổi tối Bồ Thần không ăn đồ dầu mỡ, bọn họ cố ý cầm cái cổ vịt vẫy vẫy ngay trước mặt cô, cố ý chọc cô thèm, Bồ Thần bất lực mỉm cười.
Bọn họ tán gẫu: "Ái chà, Bồ Thần, khi nào bạn trai cậu trở về vậy? Cậu là người đầu tiên trong phòng ký túc này có bạn trai, dẫn tới đây để nhà gái nhìn xem cái nào."
Bồ Thần lắc đầu, cô cũng không biết khi nào Tần Dữ sẽ trở lại, sớm nhất cũng phải tới kỳ nghỉ đông, hiện tại ngày nào anh cũng bận rộn.
"Người bạn tốt như này bây giờ có đốt đèn lồng cũng không tìm ra, cậu phải giữ cho chặt đó nha."
Bồ Thần mỉm cười đáp lại, cô cũng muốn được mỗi ngày ôm chặt lấy Tần Dữ, nhưng cách nhau quá xa, lệch múi giờ cũng khiến bọn họ không cách nào liên lạc thường xuyên.
Cô nhớ tới thời cấp ba khi được sớm tối bên cạnh anh, lúc chia năm học lớp mười một cô vẫn được học chung với anh, được ngồi cùng chung một bàn, Lục Bách Thanh vẫn là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, tất cả đều không thay đổi.
Khi đó bất kể là tới giờ lên lớp hay tan học, hai người cùng vào vị trí, khủy tay của cô và anh đều chống chung một chỗ, ngăn cách bởi một lớp quần áo, chút phấn khích và mờ ám be bé chỉ có hai người bọn họ biết.
Tần Dữ chưa từng cho phép cô cách xa anh, có lúc lên lớp quên để cùi chỏ chung chỗ với anh, anh không vui, ở dưới bàn đá cô một cái, mãi cho đến khi cánh tay hai người lại dán sát vào nhau lần nữa.
"Bồ Thần, cho tớ mượn bài tập về nhà của cậu xem xem." Giọng nói của bạn cùng phòng đưa suy nghĩ của Bồ Thần quay trở lại.
Bồ Thần bừng tỉnh, lấy bài tập trên bàn đưa cho cho bạn cùng phòng.
Ngón tay cô lại vuốt ve màn hình điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Tần Dữ, báo cho anh biết mình đã tới trường rồi, lại sợ anh còn chưa thức dậy ồn ào làm anh thức giấc.
Do dự hồi lâu, rốt cuộc cô vẫn đặt điện thoại sang một bên.
Tám giờ rưỡi tối, Bồ Thần nhận được tin nhắn của Tần Dữ, hỏi cô có tiện bật video call hay không. 
Bồ Thần đang rửa mặt: [Thuận tiện.]
Mặt đầy bọt nước, cô còn không kịp lau khô, mở laptop ra, cắm điện thoại vào, kết nối video.
Cô và Tần Dữ đều nói chuyện video bằng laptop, có thể vừa nói chuyện vừa gõ chữ.
Hôm nay Tần Dữ không đi học, lúc này đang ở trong căn hộ ăn sáng, anh hướng ống kính khắp bàn một lượt.
Bồ Thần nhìn thấy không phải là một bữa sáng phong phú, hỏi anh: [Anh tự làm hả?]
"Ừ, chẳng ngon gì cả, còn không bằng tiệm ăn trong con hẻm." Tần Dữ đặt laptop lên bàn lại, ngồi xuống ăn sáng, nhắc đến tiệm ăn trong hẻm, anh hỏi vấn đề mà cất giấu trong lòng đã mấy năm nay, "Bé Thần."
[Dạ?]
Tần Dữ nói: "Không phải là muốn đi thu hồi món nợ, chỉ là đơn thuần muốn biết câu trả lời."
Bồ Thần nghe mà thấy mơ hồ: [Câu trả lời gì chứ ạ?]
Tần Dữ nhìn vào màn hình: "Lúc anh vừa ngồi chung bàn với em, hỏi em là tiệm nào bán đồ ăn sáng ngon, em bảo em về nhà nhờ chú Bồ đi hỏi thăm rồi nói cho anh, hai năm rưỡi trôi qua rồi, em đi hỏi thăm xong chưa vậy?"
Bồ Thần: "..."
Cô cắn môi, ngoảnh đầu sang một một bên mỉm cười.
Chuyện mà cô đi hỏi thăm tiệm bán đồ ăn sáng, hình như cũng là một câu chuyện, sau đó không biết sao lại quên mất.
Không trêu đùa cô nữa, Tần Dữ nói: "Hôm nay thầy Lục lái xe gì vậy em?"
Bồ Thần: [...Là xe mắc tiền nhất của thầy ấy.]
Tần Dữ nói với giọng điệu thản nhiên: "Vậy thì được." Anh nhìn cô trong màn hình, "Cục cưng, hôm nay em ngồi xe có mệt không?"
Tất cả nỗi nhớ nhung của Bồ Thần đều được kiểu xưng hô này trị khỏi, cô lắc đầu: [Em ngủ một giấc trên tàu điện nên không mệt.]
Tần Dữ biết cô ngủ trên xe chắc chắn là cực kỳ nhàm chán, "Tại sao không nhắn tin nói chuyện với anh?" Giọng nói anh mang theo vẻ trách cứ, phần nhiều mang theo sự cưng chiều.
Bởi vì lúc ấy bên đó là buổi tối, nói không chừng khi đó anh đang bận làm bài, gửi tin nhắn ảnh hưởng tới anh.
Tất nhiên Bồ Thần sẽ không nói câu này với anh, ngẫm nghĩ xem nên trả lời anh như nào.
Cứ như biết được tâm tư cô đang suy nghĩ chuyện gì, Tần Dữ nói: "Em gửi tin nhắn sẽ không ảnh hưởng tới việc anh làm, không gửi mới là ảnh hưởng tới anh."
Cô nói không lại anh, nhưng trong lòng lan tràn sự ngọt ngào.
Tần Dữ đổ nửa hộp sữa vào cà phê, vừa khuấy vừa nói: "Em phải học hỏi anh nhiều vào."
Bồ Thần hỏi: [Học gì cơ?]
"Học cái gì thì làm cái đó, đừng làm như người xa lạ. Mấy năm học cấp ba, mỗi kỳ nghỉ đông tới, anh thấy nhớ em là đến thẳng dưới nhà em nhìn em." Tần Dữ lại căn dặn cô lần nữa: "Anh là bạn trai của em, sau này khi nào em muốn tìm anh thì cứ tìm ngay lúc đó, không cần suy nghĩ thời gian, gửi tin nhắn cho anh cũng đừng suy nghĩ trước sau, nhớ đó."
Bồ Thần: [Dạ.]
Cô lên tiếng: [Em gái nhỏ ở kế bên nhà em vẫn còn hỏi thăm anh đó.]
Tần Dữ nhớ cô nhóc đó, mỗi lần trong trường mẫu giáo có bạn học tổ chức sinh nhật tặng bánh sô cô la, cô bé luôn giữ sô cô la lại cho Bồ Thần ăn, "Chờ tới kỳ nghỉ được về, anh sẽ mang theo kẹo cho cô bé ấy."
Bồ Thần hỏi anh: [Bên trường của anh có phải trung tuần tháng mười sẽ cho nghỉ đông không?]
Tần Dữ không để ý đến thời gian được nghỉ, "Cũng tầm đó á, chắc chắn được nghỉ trước lễ Giáng Sinh."
Không cho nghỉ đông anh cũng về nhà.
Trò chuyện hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, Bồ Thần chủ động nhắc chuyện kết thúc video call, mặc dù là cuối tuần, cô cũng biết nhất định anh có rất nhiều việc phải làm: [Anh đi đến trường đi, em đọc sách một chút.]
Tần Dữ: "Vậy chúc anh ngủ ngon đi."
Lúc trước Bồ Thần viết trong nhật ký nguyện vọng lớn nhất của cô là được gọi to tên của anh, Tần Dữ bèn ra cách khiến cô hài lòng, mỗi tối nói chúc ngủ ngon, anh không cho phép cô dùng điện thoại viết, chỉ có thể nói ra.
Bồ Thần ngồi thẳng, dùng khẩu âm nói vào màn hình: "Tần Dữ, chúc anh ngủ ngon" sau đó vẫy tay với anh.
Tần Dữ: "Ừ, cục cưng ngủ ngon."
Tắt video đi, anh nhìn điện thoại một hồi.
Uống xong một ly cà phê sữa, Tần Dữ gửi tin nhắn cho bố: [Lễ tạ ơn con về Bắc Kinh.]
Hà Quân Thạc: [Tháng mười hai trường của tụi con cho nghỉ đông, cuối tháng mười một con về có chuyện gì gấp sao?]
Tần Dữ: [Chẳng có chuyện gì gấp, con về thăm Thần Thần.]
Tháng tám anh đến trường, sau đó thì chưa từng quay về nhà. Dựa vào hiểu biết của anh về Bồ Thần, anh chưa từng rời xa cô lâu như thế này, nhất định là cô chưa quen.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn