Đọc truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 17: Rùa đen nhỏ



Dịch: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thuần đi ra khỏi căn nhà gỗ, nhìn thấy những cây Linh Đông Trúc ở trong linh điền kia đã cao hơn nửa thân người thì rất là thỏa mãn nhẹ gật đầu. Lúc này hắn mới đi ra khỏi sân nhỏ, dọc theo đường núi đi đến Vạn Dược Các.
Bình minh ở phương xa đang hé, hào quang vạn trượng, sương mù ở trong hào quang giống như đang có cá vàng bơi lội, thoạt nhìn cực kỳ hùng vĩ. Bạch Tiểu Thuần dáng người nhẹ nhàng, một đường di không dừng lại chút nào, trên đường đi dần dần nhìn thấy được không ít đệ tử ngoại môn, nhưng không có một người nào quen biết, làm cho hắn không khỏi nhớ tới mấy vị sư huynh ở Hỏa Táo Phòng.
“Không biết đại sư huynh lúc này thế nào, cả Hắc Tam Bàn nữa...” Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần có chút thổn thức. Đi được hơn nửa canh giờ, lúc mặt trời đã hoàn toàn bay lên, hắn đã nhìn thấy được mười tấm bia đá kinh người của Vạn Dược Cốc ở phía xa xa.
Mười tấm bia đá này chính là tiêu chí của Vạn Dược Cốc, mỗi một tòa đều tràn ra ánh sáng màu xanh nhạt, cao tới vài chục trượng, khí thế như cầu vồng, như mười người khổng lồ đứng ở nơi đó, uy vũ bất phàm.
Có thể nhìn thấy ở trên bia đá có một nhóm dấu vết của chữ viết, đại biểu cho bài danh từ một đến một trăm.
Nhưng ở bên trên lại không có tên gọi, mà chỉ là một đám đồ án. Từng cái đồ án đều đại biểu cho từng cái ấn ký Dược Sư ngày sau của mỗi một thiên kiêu trong Vạn Dược Các.
Mỗi một dược sư đều có một cái ấn ký riêng thuộc về mình, nếu hài lòng với linh dược mà mình luyện chế ra thì đều khắc vào, dùng cái này để truyền lưu thiên cổ. Cho nên đối với Dược Sư thì ấn ký chính là đại biểu cho vinh quang, rất trọng yếu.
Ngày đó lúc Hầu Vân Phi mang Bạch Tiểu Thuần tới nơi này cũng đã từng giới thiệu đơn giản một phen, lần này Bạch Tiểu Thuần đi một mình tới đây, đi tới gần, hắn đã thấy được bài danh ở trên mười tấm bia đá kia.
Bắt mắt nhất, chính là bài danh đệ nhất trên tòa bia đá trước mắt hắn.
Đó là một cái Bảo Bình!
Cái Bảo Bình này, Hầu Vân Phi từng nói cho Bạch Tiểu Thuần biết, đại biểu cho...Chu Tâm Kỳ!
Cái tên này Bạch Tiểu Thuần không xa lạ gì, lúc hắn vẫn còn là tạp dịch, vào một lần dưới đêm trăng, Trương Đại Bàn vừa ăn rễ nhân sâm, vừa cảm khái nói về Chu Tâm Kỳ này.
Nàng vốn sinh ra ở một gia đình phàm nhân, mấy năm trước bị một vị tiền bối trong tông môn phát hiện ra có tư chất kinh người nên dẫn vào tông môn. Sau khi cẩn thận xem xét tư chất, lập tức làm oanh động toàn bộ Linh Khê Tông.
Nàng có linh mạch thảo mộc hiếm thấy, chẳng những tốc độ tu hành nhanh hơn người bình thường gấp mấy lần, mà còn có tiềm lực luyện dược kinh người, cuối cùng bái nhập Hương Vân sơn, trở thành đệ tử duy nhất của chưởng tọa Lý Thanh Hậu, được xem là người kế tục Lý Thanh Hậu sau này, trở thành Dược Sư chèo chống cho tông môn trong tương lai!
Môn quy của Linh Khê Tông, bất cứ người nào dù có tư chất cao thế nào đi nữa thì cũng không thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, cho nên nàng cũng giống như các thiên kiêu khác của hai tòa núi bên bờ nam cũng đều phải bắt đầu từ đệ tử ngoại môn, dùng cái này để tôi luyện bản thân. Nhưng mặc dù như thế, thì tài nguyên tu hành được chu cấp vẫn dựa theo tiêu chuẩn của đệ tử nội môn.
Mà bất cứ ai cũng minh bạch, Chu Tâm Kỳ này không bao lâu sau sẽ danh chính ngôn thuận trở thành đệ tử nội môn.
Chẳng những thế, cô gái này lại còn xinh đẹp động lòng người, làm cho vô số nam đệ tử hâm mộ không thôi.
Bởi vì có những nguyên nhân này, nên nàng có thanh danh hiển hách ở trong hàng đệ tử Hương Vân sơn, không người nào là không biết. Kể cả là những đệ tử nội môn kia cũng chưa bao giờ xem nàng là ngoại môn, thậm chí những đệ tử nội môn lâu năm cũng đều rất kiêng kị.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây thì rất hiếu kỳ về Chu Tâm Kỳ này. Nhìn những bia đá kia, hắn dứt khoát đi một vòng lớn, đi nhìn từng tòa, dần dần có chút líu lưỡi.
“Chu Tâm Kỳ này cũng thật là lợi hại, mười tòa bia đá, thì tám tòa nàng là đệ nhất. Còn hai tòa còn lại thì không có tên của nàng, hẳn là nàng vẫn còn chưa đi so qua!” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, đảo qua bia đá.
Giờ phút này đệ tử ở bốn phía Dược Vạn Các dần dần đã nhiều hơn, rất nhanh đã ra vào tấp nập. Bạch Tiểu Thuần thu lại ánh mắt đang tìm kiếm chỗ có thể đổi lấy phần dược thảo thứ hai, thấy người ở đây càng lúc càng nhiều thì có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao hôm nay lại nhiều người như vậy, vì thế mà lách về phía trước. Đột nhiên hắn nghe được từng trận âm thanh xôn xao ở bốn phía như tiếng sóng đang rất nhanh truyền tới.
“Chu sư tỷ đến rồi!”
“Ha ha, tin tức truyền ra lúc trước quả nhiên là thật, những ngày này Chu sư tỷ chắc chắn sẽ tới đây, không uổng công ta đợi đã nhiều ngày.”
“Hiện giờ, thảo mộc ngũ thiên, linh thú tam thiên, Chu sư tỷ đều là đệ nhất. Lần này tất nhiên là nàng sẽ đi khiêu chiến linh thú đệ tứ thiên!”
Những âm thanh bàn tán ở bốn phía lập tức nổi lên, đám người đều chen chúc thêm một chút, làm cho Bạch Tiểu Thuần bị kẹp ở bên trong. Cũng may thân hình của hắn lúc này cũng chưa mập, chen tới chen lui, rốt cục cũng lách được ra ngoài, đến khi ngẩng đầu lên thì đã thấy được một đạo trường hồng từ đằng xa nháy mắt đã bay tới.
Đạo trường hồng kia là một lẵng hoa màu xanh, ở bên trên có một cô gái mặc y phục của đệ tử ngoại môn, tóc đen như tơ đang theo gió phất phơ, mi phượng tinh tế, đôi mắt lạnh như trăng sao, làn da đẹp hiếm thấy, dáng người nhẹ nhang, thanh nhã thoát tục.
Giờ phút này nàng đang bay tới một trong mười tòa bia đá. Trong tiếng hoan hô của đám đệ tử ngoại môn ở bốn phía, cô gái này hạ xuống đất, mắt không nhìn bốn phía, mà chỉ có mười tòa bia đá song song với căn nhà gỗ, lựa chọn một cái trong đó rồi cất bước đi vào.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần mới để ý thấy ở dưới mười tòa bia đá, ở bốn phía đều có một loạt căn nhà gỗ. Lúc này ngoại trừ chỗ bia đá bên ngoài mà Chu Tâm Kỳ đi tới, thì ở những căn nhà gỗ xung quanh những tấm bia đá khác cũng có không ít người đang ra ra vào vào.
“Rốt cục lại được nhìn thấy Chu sư tỷ một lần nữa, lần này Chu sư tỷ nhất định sẽ thành công đứng hạng nhất của tòa bia đá thứ chín!”
“Mục tiêu của Chu sư tỷ là mười tòa đều đứng thứ nhất mà chưa từng có ai làm được, mà cũng chỉ có nàng mới có thể làm được điều này, lần khảo hạch linh thú đệ tứ thiên này, nhất định là nàng sẽ đứng thứ nhất!” Trong lúc đám đệ tử bốn phía đang hưng phấn, Bạch Tiểu Thuần tìm ở bên cạnh một tên đệ tử ngoại môn gầy yếu vốn cũng đang hô to Chu sư tỷ cố lên, sau đó thừa cơ hỏi thăm một phen. Đối phương dường như đang có tâm tình rất tốt, liền giải thích kỹ càng cho hắn một phen.
Bạch Tiểu Thuần đã xác định muốn lấy được phần thảo mộc thứ hai thì cần phải đi vào trong căn nhà gỗ ở dưới tấm bia đá để tiến hành khảo hạch, thành công mới có. Vì vậy hắn liền tranh thủ thời gian lách tới tòa bia đá thứ nhất. Thật vất vả mới tới gần được thì lại phát hiện ra những căn nhà gỗ ở đây đều đã đầy rồi. Đợi một hồi mới thấy có một người cúi đầu ủ rũ đi ra, hắn không chần chừ, lập tức bước tới.
Vừa mới đi vào trong căn nhà gỗ, thì những tiếng ồn ào bên ngoài như đã bị ngăn cách mà trở nên yên tĩnh phi thường. Căn nhà gỗ không lớn, ở bên trong có đặt một cái bồ đoàn, ở trước bồ đoàn có một tấm bia đá nhỏ khác.
Dựa theo những lời hỏi thăm được, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, lấy ra ngọc giản ghi chép thảo mộc đệ nhất thiên, đụng vào tấm bia đá. Cái ngọc giản này nháy mắt đã dung nhập vào, tấm bia đá khẽ chấn động, rồi có hào quang lan rộng ra ngoài.
“Vị sư huynh kia vừa mới nói, lúc này phải vẽ lên tấm bia đá đại biểu cho ấn ký Dược Sư của bản thân trong tương lai.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ ngợi một chút rồi cười lên ha hả, vẽ lên tấm bia đá một con rùa đen, hắn thích rùa đen. Con rùa đen này được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, có chút khó coi, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất không tồi.
ấn ký hình con rùa đen lóe lên rồi biến mất. Bạch Tiểu Thuần thở sâu, định khí ngưng thần một lát, hai mắt lộ ra tia sáng, tay phải chậm rãi nâng lên hướng về phía tấm bia đá. Lúc sắp chạm vào thì trong đầu hắn oanh lên một tiếng, mắt hoa lên, tới lúc rõ ràng thì bốn phía đã không phải là căn nhà gỗ, mà là đang ở trong một cái không gian hư ảo.
Bạch Tiểu Thuần còn chưa kịp dò xét bốn phía thì ở trước mắt của hắn đã có hào quang lóe lên. ở trước mặt hắn, trong nháy mắt bỗng xuất hiện vô số dược thảo đang ùn ùn kéo đến.
Những dược thảo này cũng không phải là nguyên vẹn mà toàn bộ đều bị tàn phá, đã bị chém nhỏ ra thành hơn mười phần, toàn bộ lẫn lộn cùng một chỗ, trải ra rậm rạp chằng chịt.
Đưa mắt nhìn thì số lượng trong chốc lát đã nhiều không đếm xuể.
Đây chính là khảo hạch khủng bố của Vạn Dược Các khiến cho vô số đệ tử ngoại môn của Hương Vân Sơn vô cùng căm phẫn. Bao nhiêu năm rồi, vô số người ở khảo hạch này lực bất tòng tâm. Cũng bởi vì điều này mà phàm là người có tên trên bia đá, tiến vào tốp một trăm thì đều được vô số người hâm mộ, thực lòng tin phục từ đáy lòng.
Nhất là mười hạng đầu, thậm chí là vị trí đầu tiên, tên đúng như thực.
“Trong vòng một nén nhang, nhanh chóng ghép lại, dùng số lượng nguyên vẹn nhiều hay ít làm khảo hạch. Bắt đầu.” Một âm thanh lạnh như băng, giống như không tồn tại bất cứ tình cảm nào, vang lên quanh quẩn ở trong không gian hư ảo này.
“Đơn giản như vậy?” Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút khó tin, với trình độ hiểu biết về dược thảo ở trong ngọc giản của hắn, thì giờ phút này, chỉ liếc mắt đã có thể nhìn ra được tàn phiến tạo thành mấy trăm loại dược thảo.
Trước khi đến đây hắn đã nghĩ rất nhiều, lúc này thấy khảo hạch lại dễ dàng đến vậy, thì đáy lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy lo lắng.
“Không được, khảo hạch đơn giản như vậy thì số lượng cần thiết để thông qua nhất định là sẽ rất cao.” Bạch Tiểu Thuần rất khẩn trương, vội vàng nắm chặt lấy thời gian, tay phải nâng lên liên tục chỉ mười cái. Từng miếng dược thảo tàn phiến bị hắn chỉ tới, đều dựa theo suy nghĩ trong đầu của hắn, nháy mắt đã ngưng tụ lại với nhau tạo thành hai gốc dược thảo.
Hai tay của hắn liên tục điểm tới gần như là không hề dừng lại. Vô số tàn phiến bay ra, ngưng tụ lại với nhau, hợp thành một gốc dược thảo. Dần dần số lượng càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã lên tới hơn một trăm.
Bạch Tiểu Thuần nhìn không chuyển mắt, tinh thần tập trung cao độ, đã quên đi tất cả sự tình ở bốn phía, trước mắt chỉ còn những thảo mộc tàn phiến này. Hai tay của hắn càng nhanh, hắn sốt ruột, lo lắng khảo hạch thất bại, cho nên giờ phút này phát ra hung ác, con mắt cũng dần dần xuất hiện tơ máu, hai tay lại càng nhanh hơn.
Một trăm gốc, hai trăm gốc, ba trăm gốc, năm trăm gốc... Một nghìn gốc!
Bạch Tiểu Thuần đầu đầy mồ hôi, thậm chí đỉnh đầu còn có cả khói trắng toát ra, hai tay càng nhanh hơn. Những thảo mộc tàn phiến kia, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn là đã lập tức nhận ra đó là loại thảo dược nào. Bởi vì lúc hắn đọc thuộc lòng cái ngọc giản, hắn đã đem những dược thảo kia đi nghiên cứu như muốn mài thành tro rồi.
Nhưng mà không có điều kiện kia, vì vậy mà chỉ có thể quan sát được cực hạn, hiểu rõ được toàn bộ.
Cảnh tượng này nếu như bị đệ tử ở bên ngoài nhìn thấy thì nhất định là sẽ phải hít vào một ngụm khí, không cách nào tin. Bọn hắn vốn cho rằng khảo hạch này làm cho tức lộn ruột, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được,cái thực sự làm cho người ta tức lôn ruột lại chính là nghiên cứu của Bạch Tiểu Thuần đối với một vạn dược thảo ở bên trong ngọc giản.
Thời gian trôi qua, hai nghìn gốc, ba nghìn gốc...
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần ngập tràn tơ máu, hai tay của hắn đã chỉ còn có thể miễn cưỡng chuyển động theo suy nghĩ. Nếu không phải là có tu vi Ngưng Khí tầng bốn trợ giúp, sợ rằng đã không cách nào có thể nâng lên rồi.
Đã đến loại trình độ này, Bạch Tiểu Thuần cũng không biết mình liệu có thể thông qua hay không, chỉ có thể hung hăng cắn răng một cái, không ngừng tiếp tục kiên trì.
Bốn ngàn gốc, năm ngàn gốc, sáu ngàn gốc, bảy ngàn gốc...
Không biết là đã trôi qua bao lâu, những dược thảo tàn phiến kia đã cũng không còn lại nhiều lắm, bỗng nhiên toàn bộ lóe lên hào quang, nháy mắt biến mất. Trước mắt hắn lại một lần nữa hoa lên, tới lúc rõ ràng thì đã về tới bên trong căn nhà gỗ. Trên tấm bia đá có xuất hiện một miếng ngọc giản, đó chính là miếng ngọc giản ghi chép dược thảo thiên thứ nhất mà hắn đem dung nhập vào lúc trước.
“Còn kém một chút, còn kém một chút nữa sao...” Trong lòng của hắn tâm thần bất định, đành nhặt lên ngọc giản cúi đầu đi ra khỏi căn nhà gỗ. Lúc ra tới bên ngoài, đã nghe thấy có vô số tiếng hoan hô.
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đến căn nhà gỗ mà Chu Tâm Kỳ đi vào, nàng này cũng đi ra vào đúng lúc này. Tấm bia đá ở phía sau lưng nàng, Bảo Bình đại biểu cho tên của nàng, đã xuất hiện ở vị trí thứ nhất.


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn