Đọc truyện Nghịch Thủy Hàn

Chương 23: Phá thành



Người đang tiến đến là một gã mập mạp mặc y phục màu xanh lam.

Vi Áp Mao vừa nhìn thấy gã, thần thái trở nên thập phần kính cẩn, vái dài chào hỏi: "Sư huynh."

Gã mập này xem ra còn ít tuổi hơn Vi Áp Mao nhiều, khuôn mặt trắng đến lạ kỳ, hai hàng lông mày mặc dù thưa thớt, nhưng uốn cao vút lên trán. Chỉ nghe gã hỏi: "Mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?"

Vi Áp Mao đáp: "Chuẩn bị ổn cả. Sư huynh có chắc bọn họ nhất định sẽ ngủ trọ tại đây không?"

Gã mập nọ trả lời: "Chính ta an bài việc họ sẽ ngủ lại đây."

Vi Áp Mao có chút lo lắng: "Trong lúc vội vã đào tẩu, liệu bọn họ có nhận ra đường đến nơi này hay không?"

Gã mập cười khan một tiếng, nói: "Ngươi có biết bọn họ do ai dẫn đường không?"

Vi Áp Mao kính cẩn: "Xin được thỉnh giáo sư huynh."

Gã mập dùng đầu lưỡi đỏ hồng vừa dài vừa mỏng liếm nhanh những giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, đáp: "Là cái lão khốn cả người thấm đẫm dầu ấy!"

Vi Áp Mao giật nẩy mình, hỏi lại: "Vưu Tri Vị?"

Gã mập nói thêm: "Cái đồ nhãi nhép ngâm trong dầu đến bóng loáng ấy chuyên chống đối chúng ta hơn chục năm nay, không ngờ lần này lại hợp tác cùng bọn ta."

Vi Áp Mao hỏi: "Vưu Tri Vị cũng muốn bảo vệ cho Thích Thiếu Thương ư? Tức đại nương quả là có máu mặt!"

Gã mập áo xanh lam đương nhiên là Cao Kê Huyết, chỉ nghe gã trả lời: "Tức đại nương quả là rất thạo việc, chuyện khó khăn thế này mà nàng ta cũng thu xếp được. Nghe nói ngay cả Hách Liên tiểu yêu cũng được mời ra mặt giúp đỡ."

Vi Áp Mao gãi gãi sau gáy, thán phục: "Hách Liên tiểu yêu vốn là tình địch của Thích Thiếu Thương, mà nay y lại đi cứu Thích trại chủ, thật đúng là một đại kỳ sự trên chốn võ lâm."

Cao Kê Huyết nói: "Đều là do Tức đại nương dàn xếp cả."

Vi Áp Mao lại hỏi: "Không biết về phía quan phủ thì ai sẽ theo dõi Tức đại nương và Thích Thiếu Thương?"

Cao Kê Huyết thở dài: "Sợ là…?"

Chợt nghe có tiếng chó tru từ đằng xa vọng lại, một hồi cao dài rồi thấp dần thấp dần, khiến người ta cảm thấy lạnh gáy. Vi Áp Mao thất thanh: "Đến rồi!"

Đôi mắt ti hí của Cao Kê Huyết sắc bén dị thường, liếc nhìn Thiết Thủ: "Người này là…?"

Vi Áp Mao đáp: "Y là Thiết Thủ."

Cao Kê Huyết kinh hãi lắp bắp: "Là Thiết nhị gia trong Tứ đại danh bộ?!"

Vi Áp Mao đáp: "Chính phải, chỉ có điều y bị trọng thương, không thể vận kình được. Vừa rồi có một nhóm người đến đây muốn bắt giết y, các vị hảo hán ở Lục Phiến môn xem không vừa mắt bèn ra tay che chở cho y. Hiện tại tất cả đều bị đệ cầm giữ."

Cao Kê Huyết giậm chân bực tức: "Sao lại gây ra chuyện phiền phức như vậy chứ!"

Vi Áp Mao phân trần: "Đệ không còn cách nào khác, bọn chúng cứ nhè ở đây mà đánh nhau mãi. Đệ vốn cũng đã nín nhịn không hành động gì, nhưng cuối cùng lại ngại làm lỡ đại sự nên phải ra tay thu thập bọn chúng."

Cao Kê Huyết có chút hoài nghi, gạn hỏi: "Thiết Thủ có thực là bị thương nghiêm trọng như vậy không?"

Vi Áp Mao đáp: "Nếu Thiết nhị gia có thể xuất thủ được, liệu đệ có thể điểm huyệt được y không?"

Cao Kê Huyết cau mày: "Rốt cục là những người nào muốn bắt giữ y?"

Vi Áp Mao đáp: "Tai họa mà Thiết gia gây ra cũng không nhỏ. Phúc Tuệ Song Tu thủ hạ của Văn Trương Văn đại nhân, Liên Vân Tam Loạn thân tín của Cố Tích Triều Cố đại đương gia đều rượt đến đây. Tất cả đều bị đệ bắt giữ."

Cao Kê Huyết rùng mình hỏi: "Sao lại giống như nhóm người đi đuổi bắt Thích Thiếu Thương vậy?"

"Thế mới lạ." Vi Áp Mao đáp: "Lẽ ra phải là Thiết Thủ đuổi bắt Thích Thiếu Thương mới phải, không hiểu sao lại trở thành Thiết Thủ bị đám người này truy bắt?"

"Mặc kệ," Cao Kê Huyết nói: "Người này, y…"

Vi Áp Mao hiểu ý đáp luôn: "Thiết nhị gia bảo muốn lưu lại ở đây."

Cao Kê Huyết không hiểu: "Thế nghĩa là sao?"

Lúc này, tiếng chó tru càng lúc càng thêm thê lương, cũng càng gần hơn.

Vi Áp Mao hỏi: "Sư huynh, làm thế nào bây giờ?"

Cao Kê Huyết đáp: "Thôi kệ, cứ chiều theo ý của y, trước tiên hãy giấu y vào tủ ngầm trong tường đã rồi tính tiếp. Tóm lại, chỉ cần không dẫn Thích Thiếu Thương vào gian phòng này là được."

Vi Áp Mao tuân lệnh: "Được!"

Ngay lúc đó, dưới lầu vang lên tiếng đập cửa thình thịch, có người gọi không ngớt: "Chủ quán, chủ quán!"

Thiết Thủ nhận ra đó là tiếng của Thích Thiếu Thương.

Không phải là bọn Thích Thiếu Thương đang bị vây khốn ở Toái Vân Uyên hay sao, làm thế nào y lại có thể xuất hiện ở đây được?

Chuyện này ngay cả chính bản thân Thích Thiếu Thương cũng không thể nào hiểu nổi.

Đây tựa như một chuỗi những cơn ác mộng cứ liên tục nối tiếp nhau mà đến. Y vừa tỉnh từ cơn ác mộng này thì ngay lập tức lại chìm sâu vào một cơn ác mộng khác, càng thê thảm, càng đáng sợ hơn.

Ác mộng tựa như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Y vẫn không cách nào thoát ra được.

Điều duy nhất khiến y cảm thấy có chút an ủi là trong những cơn ác mộng đó luôn có Tức đại nương bên cạnh.

Cho dù chúng đều vô cùng kinh khủng, nhưng chỉ cần nhớ đến Tức đại nương đang ở bên cạnh mình là lập tức y lại tràn đầy lòng tin và dũng khí để chịu đựng tiếp, để chống chọi lại những ác vận chập chờn vô thường đó.

Điều khiến y ân hận chính là việc người mà y từng lập thệ quyết suốt đời suốt kiếp bảo vệ, chăm sóc nay đang phải cùng y lênh đênh trải qua mọi khổ nạn.

Ngay khi nàng vừa gặp lại y, khó khăn đã liên tục ập đến.

Đương nhiên đều xảy ra ở Hủy Nặc thành…

***

Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi đem quân đến đánh phá Hủy Nặc thành. Tần Vãn Tình bám đất cố thủ, dựa vào cơ quan và địa lợi toàn lực phản kích. Có thể nói Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi chẳng khác nào đập đầu vào tường, người vỡ đầu chảy máu mà tường thành vẫn sừng sững, không hề suy suyển.

Cố Tích Triều không hề phối hợp tiến công.

Hắn biết Lưu Độc Phong đang rất bực bội.

Tuy nhiên bề ngoài Lưu Độc Phong không giống như đang tức giận. Y vẫn giữ nguyên bộ dạng thung dung nhàn hạ, dường như dự đoán được hạng như Tiên Vu Cừu chắc chắn sẽ ôm đầu máu trở về.

Người thật sự khổ sở chính là Hoàng Kim Lân.

Hắn là một vị quan.

Đã là quan thì rất chú trọng quyền lực.

Lãnh Hô Nhi và Tiên Vu Cừu tiến đánh lần này, cũng bằng như không coi hắn ra gì.

Nếu luận quan tước thì ở đây, cấp quan của hắn là cao nhất, còn luận về danh vọng, đặc biệt là uy thế trong võ lâm và trên giang hồ, cộng thêm uy danh phụ trách tổ chức huấn luyện cấm quân bảo vệ hoàng thành thì đương nhiên Lưu Độc Phong là số một. Kể cả có lột bỏ cái vỏ quan văn của hắn thì Cố Tích Triều vẫn còn là nghĩa tử của Phó thừa tướng. Thế nên, lần này hai vị tướng kéo quân đến công thành, người ngóc đầu không lên nổi chính là Hoàng Kim Lân.

Vì vậy khi Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi công thành thất bại, tay trắng rút lui, do tâm lý tự tư tự lợi nên Hoàng Kim Lân là người cao hứng nhất. Hắn bèn cố ý hỏi: "Hai vị tướng quân quả là thần dũng hơn người, không biết việc đánh thành đã có kết quả thế nào rồi?"

Tiên Vu Cừu quắc mắt nhìn họ Hoàng một cái, nặng nề hừm một tiếng. Bả vai của hắn vừa trúng một mũi tên nên trong lòng đang tức giận đến cùng cực.

Hoàng Kim Lân cố ý thất thanh "hả" một tiếng, vẻ như rất kinh ngạc: "Tiên Vu tướng quân bị thương không nhẹ đâu. Tướng quân tận trung vì nước, công thành giết địch, thực khiến người người bội phục!"

Lãnh Hô Nhi tức giận hầm hừ: "Con bà nó, đám đàn bà này thực là ghê gớm!"

Hoàng Kim Lân lại bảo: "Nghĩ đến hai vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến mà nay lại đánh không nổi một Hủy Nặc thành do nữ nhân làm chủ, thực sự là… thực sự là khiến người ta…"

Tiên Vu Cừu dùng một tay nhổ mũi tên đang găm sâu vào trong thịt ra. Tên phó tướng đứng bên cạnh vội vàng giúp hắn bôi thuốc, nhưng sắc mặt Tiên Vô Cừu không mảy may thay đổi. Chỉ là khuôn mặt hắn vốn vàng vọt căng thẳng nay lại càng thêm căng thẳng vàng vọt, tựa như vỏ cây cổ thụ vậy: "Được, bọn ta không phá nổi tòa thành này, không biết liệu Hoàng đại nhân có đánh được không?"

Hoàng Kim Lân cười hì hì nói: "Nếu tấn công mà không hạ được thì ta sẽ không tấn công."

Tiên Vu Cừu nghe ra ý châm biếm mỉa mai trong giọng điệu của họ Hoàng, cười lạnh: "Chúng ta hưởng bổng lộc quốc gia phải không? Có giặc mà không bắt thì chỉ có nước húp cháo loãng tại đây thôi!"

Hoàng Kim Lân cười giảo hoạt, bộ dạng như một tên hề trên sân khấu: "Đấy là ta tự biết lượng sức mình, công không được thì không công. Còn cái tòa thành này, sớm muộn gì cũng sẽ bị phá."

Tiên Vu Cừu cười khan một tiếng, nói: "Phá thế nào, nói khoác lác mà phá được thành à? Húp cháo loãng để phá à? Hay là Hoàng đại nhân thỉnh nàng Mạnh Khương đến đây, dùng nước mắt khóc vỡ Hủy Nặc thành?"

Hoàng Kim Lân phẩy tay cười đáp: "Không cần, không cần! Có Lưu bộ thần ở đây, tường thành dù kiên cố cách mấy, cơ quan dù phức tạp đến đâu cũng đều không thể giữ vững được mà."

Lưu Độc Phong mỉm cười, lúc này y vẫn đang ngồi trên cáng tre. Chỉ còn hai người Liêu Lục, Lam Tam, người đứng trước, kẻ đứng sau ở lại phục thị.

Tiên Vu Cừu liếc nhìn Lưu Độc Phong, không nhịn nổi lộ ra chút ý đối địch: "Chỉ có điều, Lưu bộ thần đến giờ vẫn luôn ngồi yên trên bảo tọa, tựa hồ vẫn chưa muốn giãn gân giãn cốt. Vậy thì thành này làm sao có thể không công mà tự vỡ cho nổi?!"

Lưu Độc Phong đột nhiên bảo: "Thành này đã bị phá rồi."

Tiên Vu Cừu tưởng mình nghe lầm: "Đã phá xong rồi?"

Lưu Độc Phong cười nói: "Chu Tứ đã phá hỏng tất cả các cơ quan trọng yếu trong thành, không để sót lại cái nào. Lí Nhị cũng khiến cho tất cả các máy móc lợi dụng động lực thiên nhiên của thành này không cách nào có thể vận hành được nữa. Tướng quân thử nghĩ xem, thành này liệu còn có thể giữ được nữa không?"

Chợt nghe tiếng ầm ầm liên hồi, từ trong Hủy Nặc thành vang lên những tiếng nổ mãnh liệt liên miên không dứt, đất đá bay tán loạn như mưa, tường thành sạt lở, xen lẫn nhiều tiếng nữ nhân kêu gào, hô hoán, khóc than. Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi chỉ biết giương to mắt, há hốc mồm, ngây dại nhìn.

Lưu Độc Phong lại cười mà rằng: "À đúng rồi, ta quên không cho các vị hay, Vân Đại cũng đã đặt thuốc nổ tại các điểm quan trọng bên trong thành, một khi đốt mồi dẫn thì…"

Lão vừa nói đến đây, chợt nghe "oành" một tiếng cực lớn, ngay cả cổng thành cũng sụp xuống, mặt đất ầm ầm rung chuyển.

Cố Tích Triều đột nhiên thốt: "Không ổn."

Hoàng Kim Lân ngạc nhiên hỏi: "Không phải Cố công tử nổi lòng thương hoa tiếc ngọc đấy chứ?"

Cố Tích Triều đáp: "Địa đạo phía sau núi!"

Lưu Độc Phong trên mặt thoáng hiện vẻ khen ngợi: "Ngươi quên rồi à, ta còn có Trương Ngũ nữa."

Liêu Lục tiếp lời: "Có Trương ngũ ca thì hiện giờ địa đạo ấy chắc không còn có thể gọi là địa đạo được nữa."

Lam Tam cười nói: "Chi bằng gọi là phần mộ thì có vẻ thích hợp hơn một chút."

Lưu Độc Phong lại bảo: "Nhị vị tướng quân, hiện tại chính là lúc các vị đền ơn quốc gia, công thành đoạt đất, vì cớ gì vẫn còn chưa động thủ?"

Lời lẽ của Lưu Độc Phong khiến người nghe có cảm giác không thể nào kháng cự nổi. Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi trong lòng không phục, nhưng lại chẳng thể không nghe lời. Chính lúc đó, Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân đều đã dẫn bộ hạ đánh vào thành, Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi tự nhiên cũng phải thu thập tàn binh, xua quân nhập thành. Lưu Độc Phong trước sau vẫn không hề rời khỏi chỗ ngồi.

Lão tận mắt thấy đám quan binh này như thể một bọn cường đạo gian dâm giết chóc, thở dài một tiếng: "Xem ra, ta lại sai lầm nữa rồi."

Lam Tam mở lời: "Lão gia, cứ như thế này, ắt chúng ta kết nên mối huyết hải thâm cừu với những người này rồi."

Liêu Lục nói: "Cũng không còn biện pháp nào khác, các nàng ấy cứ kiên cường thủ chắc thành trì thì làm thế nào chúng ta bắt Thích Thiếu Thương cho được? Vĩnh Nhạc ngự sử, Cam đại nhân, Vạn đại gia, tất cả đều bị giữ trong thiên lao. Cứ xem ám thị của Phó thừa tướng gợi cho lão gia, nếu như không bắt được Thích Thiếu Thương thì những hảo huynh đệ của lão gia chỉ sợ suốt đời khó mà nhìn thấy được ánh sáng mặt trời…"

Lưu Độc Phong cười khổ một tiếng: "Phó Tông Thư sợ ta cấu kết với người trong võ lâm. Hắn làm như vậy là muốn ta bất nghĩa với giang hồ, không còn đất dung thân trong thiên hạ… Chỉ có điều, ta không thể không lý tới tính mệnh của Cam Bác Hầu, Vạn Chú Anh, Vĩnh Nhạc… Ôi!" Đột nhiên lão dứt khoát gọi: "Lam Tam!"

Lam Tam thưa: "Lão gia!"

Lưu Độc Phong nhướn hai hàng lông mày, hạ lệnh: "Truyền mệnh lệnh của ta: chỉ được phép đả thương những kẻ ngoan cố chống cự, cố gắng hết sức mình để không giết càn người vô tội. Ai dám gian dâm bất kỳ một người nào, chính Lưu Độc Phong ta sẽ tự mình xử lý kẻ đó theo pháp luật!"

Lam Tam lớn tiếng đáp lời: "Tuân mệnh!" Đoạn nhanh chóng lướt mình đi.

Liêu Lục nói: "Đám người này vào thành như hổ như sói; lần tàn sát này vốn bọn chúng muốn nhân làm việc công mà ngạo ngược một phen. Lão gia đã ra mệnh lệnh, bọn chúng đương nhiên không dám lỗ mãng, nhưng chỉ sợ bọn chúng…"

Lưu Độc Phong nói: "Chỉ sợ bọn chúng trong lòng không phục, có phải không?" Trong mắt lão thần quang bạo phát.

Liêu Lục cúi đầu đáp: "Lão gia."

Lưu Độc Phong nhấn mạnh từng tiếng một: "Liêu Lục, chúng ta ở trên giang hồ, ở trong triều đình, đều phải hành xử như nhau, nghĩa là phải dựa vào lương tri mà hành xử, cần gì người khác nhìn ta như thế nào? Nam nhân sống ở trên đời, có những việc phải biết tự kiềm chế mình, dứt khoát không làm thì mới có thể có thành tựu được. Ngươi phải nhớ cho kỹ!"

Liêu Lục khom mình thưa: "Dạ."

Lưu Độc Phong đưa mắt nhìn Hủy Nặc thành vang lên tiếng hô hoán chém giết liên miên không ngớt, nhịn không được lại thở dài than: "Bất quá ta vẫn luôn nghĩ rằng, lần này ta đã phạm sai lầm rồi."

Lão vuốt râu than tiếp: "Nếu Lý Huyền Y còn tại thế thì hay biết mấy, ít nhất ta cũng có thể hỏi y xem ta nên làm như thế nào …" Lý Huyền Y thân là "Bộ vương", nhưng cả một đời thanh bạch, nghe nói ngay cả một con ngựa cũng mua không nổi. Cả đời ông tuân theo pháp luật, công chính liêm minh, chưa hề giết nhầm một người nào, cũng chưa hề thả bừa một ai. Lưu Độc Phong và Lý Huyền Y vừa là chí hữu vừa là tri giao. Khi Lưu Độc Phong nhớ đến Lý Huyền Y thì lão cũng nhớ đến chuyện ông đã qua đời, trong lòng càng thêm cảm thương, sầu não.

Mùi máu tanh trong Hủy Nặc thành càng lúc càng nặng.

Thành đã bị công phá. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Địch nhân cùng hung cực ác, tựa như thủy triều ào ào tuôn vào chém giết.

Nữ đệ tử đang ứng chiến trong Hủy Nặc thành thảy đều nghe theo quyết định của Tức đại nương. Nếu Tức đại nương muốn bọn họ liều mình thì dù chết bọn họ cũng không lùi.

Nhưng Tức đại nương lại muốn bọn họ bỏ chạy.

Khi Tức đại nương biết Lưu Độc Phong đến rồi, nàng đã sớm cảm thấy tòa thành này không thể giữ được nữa.

"Lập tức dịch dung, cải trang thành nam tử, xông ra đi! Bất luận chuyện gì xảy ra, bất luận trong hoàn cảnh nào, cứ phải xông ra ngoài! Ngày khác, nếu có duyên chúng ta lại hội tụ trên giang hồ, lại xây dựng nên toà Hủy Nặc thành!" Bởi vì người đến công thành đều cho rằng trong thành toàn là nữ nhân nên một khi bọn họ hóa trang thành nam nhân thì không dễ nhận ra. Biết đâu nhờ thế mà bọn họ có thể lợi dụng lúc hỗn loạn để đào thoát.

Đám nữ đệ tử nghiến răng hạ quyết tâm hành động.

Đột nhiên Thích Thiếu Thương đứng bật dậy, giọng kích động: "Không cần ai phải chạy cả, để một mình ta chạy!"

Gã kiên định: "Người bọn chúng muốn bắt là ta, ta bỏ chạy ra ngoài là phải. Đây là chuyện cá nhân của ta, các người không cần phải chạy!"

"Chàng nghĩ rằng vào lúc này, trong hoàn cảnh này, bọn chúng còn có thể buông tha cho chúng ta ư?" Tức đại nương cười lạnh, "Chúng ta đã từng lừa chúng, cũng đã từng giết người của bọn chúng. Cho dù hôm nay bọn chúng không công thành thì ngày mai chúng cũng nhất định phải tàn sát toàn thành. Chàng cho rằng chàng bỏ chạy ra ngoài là có ích à?"

"Chàng cho rằng chàng đi ra ngoài thì có thể giải quyết được chuyện này ư?" Giọng của Tức đại nương càng kiên định, càng quyết đoán hơn giọng nói của Thích Thiếu Thương. Người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi con người nhỏ nhắn yêu kiều như nàng lại có thể dùng ngữ âm ấm áp mềm dịu đến dường ấy để diễn đạt một quyết tâm sắt thép như vậy. "Hiện tại chúng ta không còn đường nào khác, cũng không thể có lựa chọn nào khác. Phương cách duy nhất chính là: chúng ta bỏ chạy tứ tán, thoát được người nào hay người ấy!"

Mục Cưu Bình đứng lên, lớn tiếng nói: "Các người chạy trước đi để ta ở lại đoạn hậu!"

Tần Vãn Tình mỉa mai: "Ngươi đoạn hậu thì duy trì được bao lâu?!"

Mục Cưu Bình nói, "Chính vì bọn ta nên các ngươi mới rơi vào tình cảnh này… bọn ta! Bọn ta nếu không làm một việc gì thì sao có thể làm người được?!" Giọng Mục Cưu Bình hết sức chân thành, Tần Vãn Tình vốn định châm chọc gã vài câu, nhưng rồi không thể mở miệng được.

Thẩm Biên Nhi cũng đứng lên, bình tĩnh nói: "Ta và Mục huynh cùng nhau đoạn hậu." Gã và Mục Cưu Bình một cương một nhu, một động một tĩnh, nhưng đều vô cùng kiên định.

Tức đại nương đột nhiên lên tiếng: "Được rồi, các ngươi đều sợ người đi sau sẽ chết. Như vậy đi, các ngươi đánh tiên phong, còn tất cả chúng ta sẽ cùng đoạn hậu." Nàng bước nửa bước, đứng kề vai với Thích Thiếu Thương.

Tần Vãn Tình trước giờ vẫn luôn đi theo Tức đại nương nên lập tức hiểu rõ ý tứ của đại nương. Những kẻ công thành chỉ nhắm vào đám người Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Tức đại nương, Mục Cưu Bình, Thẩm Biên Nhi. Chỉ cần bọn họ lưu lại tác chiến, hoặc tháo chạy hướng khác thì phần lớn cao thủ công thành sẽ tập trung truy đuổi bọn họ mà buông tha không truy sát những tỷ muội khác. Một khi không đối mặt với đám cao thủ thuộc loại nhất lưu này, cơ hội thoát thân của các tỷ muội khác sẽ tăng lên gấp mấy lần. Bằng vào võ công của đám quân sĩ quan binh, chưa chắc bọn chúng có thể thắng những nữ đệ tử của Hủy Nặc thành một cách dễ dàng.

Do vậy Tần Vãn Tình cũng lên tiếng: "Tốt, cứ như vậy mà làm, ai dám theo ta xông ra trận đầu tiên nào?"

Kỳ thực, "xông ra trận đầu tiên" của nàng không phải là bỏ chạy cầu sống mà chủ yếu là khiến địch nhân bị lạc hướng, các tỷ muội khác có thể thoát thân được.

Vốn giỏi bày mưu lập kế nên Thẩm Biên Nhi hiểu ý của Tần Vãn Tình ngay lập tức: "Ta cùng đi chung với nàng."

Mục Cưu Bình vốn cũng muốn xông ra, nhưng nghĩ đến chuyện cùng một "đám nữ nhi" xung phong đánh trận, sợ là sẽ vướng tay vướng chân, không được thuận tiện nên nhất thời gã không lên tiếng.

Tức đại nương nói với Thích Thiếu Thương: "Trước tiên chúng ta hãy lưu lại đây áp trận đã."

Thích Thiếu Thương đương nhiên hiểu được dụng ý của nàng. Chỉ cần hai người bọn họ lưu lại trong thành, nhất định phần lớn cường địch sẽ phải tập trung tinh lực để đối phó với bọn họ mà lơ là, bỏ qua cho đám nữ đệ tử chạy thoát thân.

Việc này đối với Thích Thiếu Thương chính là chuyện cầu mà không được do gã vẫn luôn nghĩ rằng bản thân mình đã làm liên lụy đến toàn bộ những người tại đây. Vì vậy gã bèn lập tức đáp ứng: "Tạ ơn nàng, đại nương."

Tức đại nương khúc khích cười nói: "Không cần phải gọi muội thành "Lí" đại nương gì gì nữa." Ở trong thời điểm căng thẳng này mà nàng vẫn có tâm trí để cười đùa nên lập tức làm cho bầu không khí trở nên thoải mái, nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, đột nhiên "oành" lên một tiếng, một góc thành phía Tây Bắc bị phá nổ sập xuống, đá vụn bắn tứ tung. Thẩm Biên Nhi thất thanh la lớn: "Quyển ca!" Nguyên lai chỗ ấy chính là nơi Đường Vãn Từ dìu Lôi Quyển vào phòng trong trị bệnh.


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn