Đọc truyện Liên Hoa Bảo Giám

Chương 4: Thánh Khí




Hẻm nhỏ chỉ rộng hai mét nhưng có rất nhiều người đang tụ tập.
Những người vây quanh đều ăn mặc theo kiểu người hầu, người nào người đấy thân thể cường tráng. Trong đám đông có hai người ăn mặc theo lối quý tộc, còn những người khác bao quanh hai thiếu niên đó, cả hai đang đánh đập một đôi vợ chồng già.
Đôi vợ chồng già này trông không giống người có tiền, quần áo mặc toàn bộ là vải sơ màu đất. Cụ ông còn đi chân đất, cụ bà cũng chỉ có đôi dép cỏ, đoán niên kỷ cũng phải sáu bảy mươi tuổi.
Bên cạnh họ còn có một cái xe, một bánh lăn kềnh ra, rau trên xe rơi vãi tứ tán trên đất, hiển nhiên lão phu phụ vừa bị người khác đạp đổ xe rau.
Đó là một vụ điển hình việc quý tộc bắt nạt bình dân.
Đỗ Trần lần đầu tiên thấy vụ việc như trong phim này, chăm chú nhìn, cũng cảm thấy lạ lạ.
Lúc này Ariza đã chạy đến đầu hẻm, Đỗ Trần đột nhiên vỗ vai hắn, từ trên lưng nhảy xuống, kêu hắn dừng chân: 
"Ây, Ariza, ngươi biết hai tên đang đánh người kia không?"
"Đó là Kaman và Frisbie, chúng cũng biết chúng ta." - Ariza nắm tay xát xát, bực tức nói - "Bọn chúng thường hay bắt nạt thiếu gia, bị ta đánh. Thiếu gia, có cần đánh bọn chúng nữa không?"
"Không vội." - Đỗ Trần cười gian đánh giá Kaman và Frisbie, đặc biệt để mắt đến chất liệu y phục và trang sức trên người chúng.
Ừm, xem qua là biết ngay con cháu thế gia.
"Ariza, nhà bọn chúng ở đây làm nghề gì đấy?"
"Frisbie là con tài chính đại thần, Kaman là con lễ pháp đại thần, hơn nữa còn là hậu duệ của Bạo Phong đấu thần."
Đỗ Trần chiếu theo sự chỉ điểm của Ariza, để ý Kaman hơn một chút, tên tiểu tử này khoảng mười năm tuổi, tóc dài xanh da trời, mặc một bộ giáp bó sát người màu vàng chanh, mặt mũi trắng trẻo kể ra cũng anh tuấn.
Tên tiểu tử này cũng là hậu duệ của phong hiệu đấu thần, quý tộc của quý tộc.
Đỗ Trần hỏi: 
"Phụ thân hắn và phụ thân ta, ai quan chức cao hơn?"
"Đương nhiên là Anginus lão gia rồi." - Ariza không do dự trả lời - "Lão gia là phó tổng trưởng bộ thống soái của đế quốc, trừ quốc vương và thủ tướng ra thì không ai to bằng."
Ai da, chẳng ngờ cái lão Anginus đối với mình lạnh như băng, lại là nhân vật số ba của Lanning đế quốc. Vậy thì tốt rồi, cái việc tốt này làm không sợ phiền phức nữa.
Đỗ Trần quyết định, chỉ vào hẻm nói: 
"Ariza, xông vào đi, giúp ta giáo dục bọn chúng."
"Được!" 
Ariza hét lớn một tiếng, múa quyền lao vào: 
"Kaman, Frisbie, thiếu gia bảo ta giáo dục bọn ngươi."
Bịch! Bịch!
Hắn đấm liền mấy đấm, trong lúc bất ngờ, đã thu dọn sạch sẽ mấy tên gia đinh vòng ngoài, sau đó cùng bọn gia đinh đó chiến đấu, có thể nói, hắn tay bo chân đất ngược đãi mấy người to khỏe.
Kaman không đánh đôi phu phụ già nữa, quay đầu nhìn Đỗ Trần: 
"Ồ? Francis, không phải ngươi chết rồi sao?"
"Thiếu gia ta chưa chết." 
Đỗ Trần đứng đầu hẻm, cười nhạt nhìn bọn chúng: 
"Kaman, thân là hậu duệ của phong hiệu đấu thần, ngươi làm sao lại bắt nạt người già thế kia? Đúng là làm mất mặt ông tổ nhà ngươi. Mau tha cho bọn họ, nếu không ta bảo Ariza đánh cho ngươi một trận."
Kaman cười: 
"Hừm, Francis, ba năm trước Ariza đánh bại được ta, nhưng lúc đó ta chỉ là hồng y võ đấu sĩ cấp một. Hiện tại..."
Hắn rút dây chuyền đang đeo trên cổ, trên dây có một khối kim loại to bằng quả trứng gà, hắn cầm quả trứng kim loại trong tay, cười lạnh: 
"Hiện tại ta đã là chánh y võ đấu sĩ cấp hai."
Hỏng rồi, thất toán a, Kaman không ngờ lại là đấu sĩ, lại còn cấp hai nữa.
Đỗ Trần còn chưa thấy năng lực của đấu sĩ trên đại lục Iaeste, nên trong lòng cũng lo lắng, tim đập thình thịch. Hắn là ăn trộm, không phải anh hùng, kiếp trước thấy việc bất bình can thiệp rồi hy sinh, Đỗ Trần vẫn còn yêu cái mạng nhỏ của mình lắm.
Ngay lúc đó, Ariza nói oang oang: 
"Thiếu gia, không sợ, hôm nay ta đã đánh ngã hai tay đấu sĩ cấp hai trong trang viên đấy."
Vừa nói Ariza không để ý đến những gia đinh, lao tới Kaman.
Đỗ Trần kinh ngạc, chẳng lẽ những võ sĩ trong trang viên St. Kain bị đánh hôm nay cũng là đấu sĩ? Nếu như thế, Ariza...
Trời ạ, cái ký ức ngốc nghếch của Francis, không biết bỏ qua bao nhiêu tin tức quan trọng.
Lúc bấy giờ Kaman nhìn chằm chằm Ariza, hai tay nắm chặt quả kim loại đưa ra trước ngực. Chỉ thấy trên tay hắn đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu xanh, nhìn kỹ lại, ánh sáng phát ra từ quả cầu kim loại, sau đó quả cầu như một tổ hợp máy móc bắt đầu biến hóa, nháy mắt biến thành một cái búa nhỏ hình sừng dê.
"Biến hình kim cương!" - Đỗ Trần buột miệng.
Ariza cũng hét: 
"Thiếu gia, hắn có thánh khí, ta liều với hắn đây."
Thánh khí... thánh khí... Đỗ Trần đột nhiên nhớ ra, trước đây không biết ai đã từng nói với Francis, sức mạnh của một vị đấu thần là sự kết hợp của ba bộ phận, đấu khí của bản thân, thần sủng (vật nuôi), và còn có thánh khí.
Đấu thần không có thánh khí trong tay, thực lực bị ảnh hưởng vô cùng lớn, ít ra hôm nay Ariza ở cửa trang viên đánh ngã hai tên đấu sĩ cấp hai không có thánh khí.
Thất toán quá, cũng tại chưa hiểu những điều cơ bản của thế giới đấu thần. Đỗ Trần thầm trách, rút ra bài học - lần sau nếu muốn làm việc tốt, không chỉ xem thân phận và bối cảnh của đối phương, mà còn phải xem đẳng cấp đấu thần và những thứ như thánh khí, thần sủng.
Ariza và Kaman bắt đầu đánh, Dương Giác tiểu chùy của Kaman đánh vào người Ariza, trúng đòn rồi, nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày chịu đựng. Sau đó dùng đôi bàn tay sắt và hai chân đấm đá Kaman tới tấp, Kaman đối với sức mạnh của Ariza rất sợ, trong một lúc cũng không dám dốc hết sức tấn công.
Một người được huấn luyện làm đấu sĩ, một kẻ dã man, không ngờ lại đánh ngang tay.
Đỗ Trần cười, việc thiện này còn có cơ hội làm rồi.
Nhưng ngay lúc đó, Kaman đột nhiên quát: 
"Frisbie, ta cầm chân Ariza, ngươi dạy dỗ thằng phế vật Francis đi."
Frisbie còn đang xả giận lên hai lão già đáp: "Được!". Hắn cũng rút ra một quả cầu kim loại, biến thành một cây gậy ngắn: 
"Francis, ngươi xem thực lực hồng y ma đấu sỹ cấp một của thiếu gia Frisbie ta đây! Thủy quang!"
Đột ngột, từ cây gậy ngắn của hắn bắn ra một mũi thủy tiễn màu xanh, bay tới hướng Đỗ Trần.
Đều là ta sai! Đỗ Trần hối hận, sao hắn không tìm hiểu thế giới này cho kỹ rồi mới làm việc tốt?
Thủy tiễn tới rất nhanh, Đỗ Trần tránh cũng không chậm, hắn dậm chân, nhanh nhẹn tránh được một đạo thủy tiễn, nhưng đạo thứ hai tới ngay sau đó.
Trong chốc lát, Đỗ Trần bị bức đến tay chân lóng cóng, may mà Liên Hoa Bảo Giám vẫn giữ cho hắn sự mẫn tiệp và linh hoạt của kiếp trước, thế nên mới không bị trúng đòn.
"Ngươi dám đánh thiếu gia, ta liều với ngươi." - Ariza càng điên tiết hơn, mạnh mẽ nhảy tới, dùng thân thể như con gấu của hắn đè Kaman xuống đất, rồi đá liền hai cước, sau đó chạy tới chỗ Frisbie.
"Mẹ ơi, thằng Ariza khỏe hơn trước đây nhiều." - Frisbie chưa kịp phản ứng, Ariza đã tới gần, một vị ma đấu sĩ cùng một tên dã man cận chiến...
Binh binh, bốp bốp! Ai da, mẹ ơi!
Frisbie bị đánh đến mặt mũi xưng vù.
Lúc đó Đỗ Trần mới yên tâm, hắc, Ariza quả là đấu vật hạng nặng, mười mấy người, còn có hai đấu sĩ, nhưng chỉ mấy phút hắn đã đánh ngã lăn hết. Không tồi!
Hắn chầm chậm bước lại gần, cười nhìn hai người nằm dưới đất, chỉ thấy thánh khí của Kaman và Frisbie cùng với lúc chủ nhân ngã ra, biến thánh quả cầu kim loại. Bọn chúng vẫn giữ chặt quả cầu, bị đánh mấy cũng không buông tay.
"Kaman, Frisbie, hôm nay thiếu gia Francis dạy các ngươi một bài học, bắt nạt người già là sai. Hiểu chưa? Ariza, dừng tay, để bọn chúng cút."
Kaman phủi quần áo đứng lên, bỏ quả cầu kim loại vào túi, căm hận nhìn Đỗ Trần:
"Francis, hôm nay ta đánh không thắng nổi Ariza, nhận thua, Frisbie, chúng ta đi."
Nói xong, hắn đỡ Frisbie đang rên rỉ đứng dậy, quay người bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Xem ý của hắn, sau này có khi còn tìm bản thiếu gia tính sổ. Có nên thịt hắn để trừ hậu hoạn không?
Đỗ Trần vừa nghĩ thế, ký ức của Francis liền đề tỉnh hắn. Kaman là hậu duệ của Bạo Phong đấu thần Alouma, hắn làm gì sai, có thể giáo huấn, nhưng không thể giết, tru sát một vị hậu duệ có phong hiệu đấu thần sẽ bị thánh giáo thẩm phán, có khi bị tống lên giàn hỏa thiêu.
Vậy thì dùng phương thức khác dạy dỗ hắn cũng được.
Đỗ Trần vuốt mũi, bước nhanh tới vỗ vai Kaman: 
"Kaman thiếu gia, nhất định phải nhớ, không được bắt nạt người già nữa."
Kaman bực tức, đẩy bàn tay Đỗ Trần đặt lên vai hắn, quay người bỏ đi: 
"Hôm nay ta thua rồi, ngươi nói gì chẳng được."
"Vậy không tiễn nữa." - Đỗ Trần nhếch mép cười, nụ cười tươi đẹp như ánh nắng.
Đỗ Trần chắp tay ra sau lưng, trong tay hắn còn cầm một quả cầu kim loại, chính là quả của Kaman.
Không sai! Lúc Đỗ Trần đưa tiễn, đã tiện tay trộm thánh khí của Kaman.
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn