Đọc truyện Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 36: Chiến dịch bắt đầu.



Chương 36: Chiến dịch bắt đầu.

[Teleport]

-"Anh về rồi..... Mọi người đang làm gì thế?"

Khi tôi quay trở lại nhà hàng từ buổi hành hình, mọi người trong quán ai nấy đều trang bị áo giáp, mũ trụ tòa thân trong giống như chuẩn bị ra trận vậy.

-"Ito-sannnnnn! Sao anh cứ thích làm cho người khác lo lắng thế hả!"

{Anh không sao chứ!}

-"Chủ nhân!"

*Uỳnh* Cả ba người nhảy thẳng vào người tôi khiến tôi như muốn lộn nhào ra đằng sao.

-"Ito-san! Mọi chuyện sao rồi."

Klieto cũng nhảy tới hỏi tôi đủ điều.

-"Yên tâm, tôi đã chuẩn bị bước khởi đầu cho chúng ta rồi, chúng ta sẽ tiến hành một cuộc đảo chính... Bắt đầu từ ngày mai."

-"Cậu này, từ khi nào mà cậu nhập tâm với chiến dịch thế không biết!"

-"À, nhắc mới nhớ..."

Tôi đưa tay ra trước mặt Klieto.

-"Hm...?"

-"Tôi sẽ tham gia với tư cách là người được thuê."

-"Ể, không lẽ..."

-"Nếu muốn tôi tham gia thì cậu phải trả một khoản tiền công kha khá đấy."

-"Ể!"

-"Vậy là cậu không muốn à..."

-"Chờ đã... Tôi... Tôi trả!"

Klieto móc trong túi ra một vài đồng vàng và đưa cho tôi, nước mắc cứ rưng rưng không ngớt.

-"Để có thể lấy lạ ngai vàng của cha tôi thì nhiêu đây.., Không là gì cả..."

Tên này thật tình muốn tôi tham gia đến vậy à. Tôi nhận lấy tiền của Klieto và trả lại cho cậu ta một nữa.

-"Tại sao..."

-"Hoàn tất, khi nào xong việc tôi sẽ lấy nửa phần còn lại."

Tôi đã có một cái nhìn mới về đất nước này mà mặt tối của nó được thể hiện rõ nhất chính là kinh đô của Antoria. Vẫn còn một vài khuất mắt mà tôi muốn hắn ta phải khai hết tất cả bằng chính miệng hắn.

*Ọc ọc* Có lẽ như từ tối hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa được ăn gì cả.

-"Chắc có lẽ anh đói rồi nhỉ, để em nấu gì đó cho anh ăn nhé!"

-"Bell-chan, tới muốn ăn thêm món ăn mà cậu đã dùng để chiến thắng cuộc thi lần trước!"

{Chị Bell, em cũng muốn!}

-"Tôi nữa, nii-san, anh có muốn ăn không!"

-"Oyeahhhhh!"

-"Nhờ em nhé... Vua đầu bếp!"

-"Vâng!"

Bell nhìn mọi người với ánh mắt vui mừng, như một chú cún nhỏ, trông em ấy rất vui như đây là lần đầu tiên em ấy được mọi người khen ngợi, tin tưởng đến thế.

Món mà Bell đã nấu và giành chiến thắng trong cuộc thi nấu ăn lần trước mà tôi vô tình không đề cập đến chính là món [Burger Fish].

Thịt cá bắt được sẽ được rút xương toàn bộ và băm nhiễn, thêm vào một ít hành, rau và gia vị để tẩm ướp thịt cá. Để thịt cá vào một khuôn và nướng chín hai mặt bánh mì đã chuẩn bị. Món ăn của Bell được đánh giá cao nhất là do phần thịt cá được nêm rất vừa miệng, chín tới và có cảm giác tan ra khi đưa vào miệng, phần nước sốt được làm từ cà, ớt và một ít tỏi được phủ lên toàn bộ phần thịt góp phần làm tăng thêm tính thèm ăn không gây ngán khi ăn hoài.

Sau khi thưởng thức món "chiến thắng" của Bell, mọi người trở lại giường ngủ và chuẩn bị cho ngày mai. Tôi muốn thấy cái vẻ mặt của cái tên vua ấy khi mà mọi thứ của hắn sụp đổ trước mắt hắn.

----------Chuyển cảnh----------

-"Vậy đây là nơi mà chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chiến này sao...?"

Trước mắt tôi là một vùng đất nghèo nàn đầy hắc khí, những mái nhà trơ trội và người dân thì ốm đói gầy gộc, tôi không nghĩ nơi đây là một thị trấn cả. Quan sát xung quanh thì tôi tìm thấy một tòa thành nhỏ, được trang hoàng rất bắt mắc, đặc điểm nhận dạng của đám quý tộc quá dễ để nhận biết rồi.

-"Pogi là tên chỉ thích thú ăn chơi với kiều nữ mỗi đêm, hắn ta thích hành hung những kẻ yếu hơn mình... Đó là tất cả những thông tin về hắn."

-"Thế còn quân lực thì sao?"

-"Không nhiều, chỉ vài khoảng trăm người. Sĩ khí của họ ở mức không do luôn bị tên Pogi trấn áp."

-"Ta có thể tận dụng điều đó."

-"Nii-san, anh không sao chứ?"

Klieto đứng cạnh tôi nãy giờ chân vẫn rung lắc không ngớt, không lẽ đây là lần đầu mà cậu ta ra trận.

-"A-Anh ổn mà!"

-"Cậu... có giết người bao giờ chưa...?"

-"C-Chưa."

-"Tốt, hãy cố giữ lấy đôi bàn tay sạch sẽ ấy. Tôi sẽ đi trước quan sát, hai người ở đây đợi tín hiệu của tôi trong khi đợi quân tiếp viện đến giúp."

-"Tôi sẽ bảo vệ nii-san."

-"Nhờ vào cô cả đấy."

[Hide]

Tôi dùng kĩ năng tàn hình và lẻn vào bên trong nhà của tên quý tộc Pogi.

Mùi rượu và cồn nồng nặc khắp nơi, những đồng bạc nằm rãi rác khắp nhà, chúng khá cũ và nhiều vết sướt, đây chính là tiền thuế... Cái này không còn gọi là thu thuế nữa mà là cướp của rồi. Một điều khủng khiếp hwon khi tôi bước vào bên trong phòng hắn thì có rất nhiều cô gái bị xích cổ lại vào bị trói vào giường, họ bị bạo hành đến bất tỉnh và tên quý tộc đó thì đang thảnh thơi nằm ngủ. Tôi bước ra ngoài ban công và nhìn về hướng đối diện, quân đồng minh của Klieto đã đến, có vài chục người...

[Fire Ball]

Tôi bắn một quả cầu lửa lên trên không, như một tín hiệu, Klieto và Koi ra lệnh cho quân tấn công.

Đoàn quân lao thẳng vào kinh thành một các nhanh chóng với khí thế ngút trời, tôi tự hỏi chỉ với vài chục người mà sao họ lại có thể có được một nghĩa khí như thế... Bỏ qua khu vực dân cư, đoàn quân tiến thẳng vào bên trong thành, phá vỡ cánh cổng khổng lồ và đánh thẳng vào.

Tôi đã ra lệnh cho họ không được giết ai khi không cần thiết, những người lính trong thành không những không chống trả mà vội xin hàng vô điều kiện. Nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, tên quý tộc vội tỉnh dậy.

-"Mày là thằng nào?"

-"Kẻ phản diện trong cuộc đời của ông."

-"Người đâu? Bắt hắn lại!"

-"Chả còn ai đâu, bọn họ đầu hàng hết cả rồi."

-"Rốt cuộc mày là ai-"

Tôi nắm lấy cổ áo của hắn.

-"Chúng ta đi dạo tí nhé."

-"Cá-"

[Teleport]

Tôi dịch chuyển hắn ra giữa trung tâm thị trấn, nơi người dân đã được đều động tập trung. Mọi người trông vẫn hoảng hốt khi không biết chuyện gì đang xảy ra, họ đang run sợ và cầu nguyện cho thần linh của họ.

-"Đâu là..."

-"Pogi! Mày đã làm gì con gái tao?"

-"Tên khốn nạn!"

Phản ứng của người dân khi gặp tên này thì rất là dữ dội, trông họ như thể có thể nhảy vào quyết sống một phen với tên này. Khi họ nhìn thấy tôi thì bọn họ bỗng lắng xuống và giữ im lặng. Klieto và Koi cũng vừa mới đến, cả Bell, Komio và Sinney cũng đã đến.

Klieto thay vì đi đến hỏi tội tên quý tộc thì cậu ta liền chạy thẳng về hướng người dân và hỏi han họ.

-"Hoàng tử?"

-"Dòng dõi hoàng gia tiền nhiệm!"

-"Chúng ta được cứu rồi!"

Người dân vui mừng khi nhận ra được Klieto và Koi, trông họ như vừa được gặp thiên thần vậy.

-"Câm mồm ngay lũ dân đen kia, rồi tụi bây cũng sẽ bị nhà ngài Murot giết hết thôi!"

Trông mọi người chẳng ai nghe lời hắn nói cả, bọn họ quay lại nhìn hắn với ánh mắt giận dữ. Họ nắm chặt tay tỏ vẻ muốn đấm chết hắn. Tôi nhận thấy được cảm giác của họ nên tôi đá hắn về phía họ.

-"Tên này... Cứ giải quyết hắn theo ý mọi người muốn."

-"Tên khốn khiếp, bọn ta đã nhịn nhục đủ lâu rồi!"

-"Ngươi sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình!"

-"K-Không! Dừng lai- Aaaaa!"

Người dân xung quanh xúm lại và tẩn cho tên quý tộc với tất cả những gì họ có từ đá cho tới gậy. Không lâu sau thì hắn ta bất tỉnh, mặt mũi thì biến dạng. Mọi người nhanh chóng vào trong dinh thự bên trong thành và giải cứu người thân của họ. Tên Pogi này đã cưỡng ép những gia đình không có đủ điều kiện để trả nợ đống thuế khổng lồ bằng cách hãm hiếp con gái của họ. Hắn ta còn đặt ra rất nhiều thứ thuế vô lí không có trong chính sách. Những người lính trong thành trở về với gia đình của họ và trút bỏ áo giáp, mũ trụ. Klieto đã cho tập hợp người dân thêm một lần nữa để trình bày quan điểm của mình với mục đích nhận được sự trợ giúp của họ. Người dân đều đồng tình với kế hoạch của Klieto và chúng tôi đã có thêm sức mạnh. Quân lực lên tới hai trăm và có nhiều thêm các trang bị. Số tiền của tên quý tộc Pogi đã được Klieto trả lại cho người dân, cậu ta ra sức phục hồi canh tác nông nghiệp với người dân và thị trấn không lâu sau đó đã trở lại sức sống vốn có của nó. Cậu ta có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực kinh tế và chính trị nên công việc phục hồi thị trấn diễn ra rất nhanh. Còn với tên quý tộc, chúng tôi tạm thời nhốt hắn lại.

-"Cậu tốt nhất đừng quên mục tiêu tiếp theo của chúng ta, Klieto."

-"Nhớ mà, tiếp đến là lãnh địa của tên Wercro. Chúng ta sẽ tiếp đãi hắn vào ngày mai, nhờ cậu nhé, Ito!"

-"Tôi sẽ lấy thêm tiền cho việc này."

Trời đã tối và chúng tôi đang họp bàn trong nhà hàng Sun.

-"Anh đi đây thế, Ito-san?"

-"Anh có chút chuyện với tên Pogi."

-".........."

Tori nhìn tôi với ánh mắt như nhận ra chuyện gì đó và đòi đi theo.

-"Cậu không định giết hắn chứ...?"

-"Có lẽ..."

-"Cậu không cảm thấy... sợ hãi chứ... cậu đã giết một mạng người rồi đấy!"

Việc tôi xuống tay với tên đội trưởng đã đốt quán Bell là do quá tức giận... Tôi cũng đã gián tiếp giết chết tên qúy tộc khi tôi gặp Sinney. Tôi không cảm thấy mặc cảm hay ám ảnh bởi việc giết chóc nữa so với lúc đó, chỉ cần nghĩ đến cũng đủ để khiến tôi thêm nhức đầu, tôi chẳng muốn gợi nhớ lại tai nạn khi ấy, lần đầu tiên tôi giết người...

-"Hắn có sống cũng chẳng có ích gì cả."

-"Đừng mà! Ito mà tôi biết là một người hiền lành mà!"

Tori giữ lấy tay tôi và kéo lại, nhỏ nhìn tôi với một ánh mắt đầy lo lắng và đang cầu mong một điều gì đó.

-"Cô... Lo lắng cho tôi đấy à..."

*Póc* Mặt Tori đỏ bừng lên và vội buông tay tôi ra vội vã che lấy khuôn mặt đang xấu hổ.

-"L-Làm như tôi quan tâm cậu lắm hả... Không có đâu!"

-"Vậy à..."

Tôi quay lưng lại và đi tiếp.

-"Ito..."

-"Yên tâm đi, tôi chỉ đi ngủ thôi."

-"B-Biết rồi!"

Vì có Tori ở đó nên tôi sẽ không giết hắn lần này, những hắn cũng có ngày sẽ phải chết, hắn chẳng còn gì có ích ngoại trừ cái đầu của hắn cả...

----------Chuyển cảnh----------

-"Wercro, một gã rượu chè bê tha, thích thưởng thức cao lương mĩ vị và thẳng tay ra lệnh chém giết người dân của mình nếu cần thiết."

-"Quân lực?"

-"Cũng vài trăm, nơi này nổi tiếng là nguồn cung cấp lúa mạch nhiều nhất cả vương quốc."

-"Mọi người hãy nhớ, chỉ bắt sống và không được giết người dân vô tội, rõ chứ?"

-"Vâng thưa hoàng tử!"

Cứ thế chúng tôi lại bắt đầu chiến lược cũ. Thăm dò thị trấn, tôi đi vào khảo sát và ra hiệu. Cứ thế, chúng tôi dần hạ gục rất nhiều lãnh địa, giải thoát cho người dân và kêu gọi họ vào lực lượng kháng chiến. Lương thực, trang bị và nhân lực đang ngày càng tăng, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tập hợp được một đội quân hoàn chỉnh với các trang bị tốt. Tôi đã bắt sống rất nhiều tên quý tộc và Koi đã bịt lại đường dây liên lạc khiến cho Murot vẫn chưa nhận ra mọi chuyện. Trận chiến đã bắt đầu bước vào khuôn mẫu đã được dự đoán trước, đã đến lúc chúng tôi thực hiện kế hoạch thứ hai.

u*


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn