Đọc truyện Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 24: Sinney và nhân viên mới.



Chương 24: Sinney và nhân viên mới.

*Keng*

-"Chủ nhân!!!!!!!"

-"Cái tên chết dẫm kia, cậu làm gì mà lâu lắc thế hả!"

-"Ito-san, cô bé này là...?"

Khi tôi đưa Sinney về lại nhà hàng có rất đông người dân thị trấn tập trung bên trong. Tori đã đến từ lúc nào thì đã nhảy vào phụ giúp Bell và Komio trong khi tôi đang vắng.

-"Chuyện dài dòng lắm nên anh sẽ kể sao. Trước tiên thì em đưa cô bé này đi nghỉ đi nhé, Bell."

-"Vâng."

Sau khi để Sinney nghỉ ngơi, chúng tôi lại tiếp tục công việc thường ngày. Sao hôm nay nhóm của Gil đến trễ nhỉ.

-"Hôm nay ta thu được bao nhiêu rồi, Bell!"

-"Để em tính... em nghĩ chắc là khoảng... vài chục đồng bạc..."

-"Tốt! Cứ thế phát huy tay nghề nhé!"

-"Vâng... Anou, Ito-san... đó có phải là máu không..."

Bell lo lắng chỉ vào cánh tay của tên. Tôi đã quên không để ý khi vẫn còn một ít máu dính trên tay. Đó chỉ là vết máu kẻ nào đó vừa bị tôi đấm thẳng vào mặt, nghỉ lại vẫn thấy vui vui sao ấy.

-"Chỉ là máu của một con lợn rừng thôi. Em không cần lo đâu."

-"Vâng..."

Cứ thế chúng tôi lại tiếp tục làm việc. Ít lâu sau đó thì nhóm của Gil xuất hiện. Mỗi khi họ xuất hiện thì cả đống yêu cầu được đưa ra nhiều vô kể. Nhưng mà trong nhóm của Gil, ai ai cũng vui vẻ cười đùa chỉ trừ một người tới giờ vẫn chưa động dĩa. Cậu ấy là thành viên nhỏ nhất trong nhóm Gil, tên là... Rinney thì phải...

-"Vui lên đi Rinney, có thể em ấy ở thị trấn kế tiếp đấy."

-"Nhưng mà..."

-"Có chuyện gì mà em buồn rầu thế... đồ ăn không ngon à?"

-"Không không... đồ ăn ở quán ăn của anh rất ngon... chỉ là..."

Đúng là cậu ta có chuyện gì rồi.

-"Vậy có chuyện gì sao...?"

-"Rinney đang tìm chị gái thất lạc của mình."

Gil ngồi cạnh bên an ủi và bắt đầu giải thích câu chuyện.

-"Em và chị ấy bị thất lạc nhau hai năm trước... em vẫn luôn luôn... tìm kiếm chị ấy..."

-"Và thông tin chúng tôi có được em ấy lần cuối nhìn thấy là ở thị trấn này."

Vậy đó là lí do vì sao mà họ đến trễ, có lẽ nguyên nhóm đã dành hết nguyên ngày hôm nay để lùng sục trong thị trấn để tìm manh mối về chị thất lạc của Rinney à.

-"Nếu được thì hãy để bọn anh giúp nhé, bọn anh hay đi khắp nơi nên có lẽ sẽ có được thông tin gì đó... Thế, chị của em tên gì, em có thể miêu tả sơ cho anh biết được không."

-"Um, cảm ơn anh... tên chị ấy la-"

-"Nè chờ đã! Chị nghĩ em nên nghỉ ngơi thêm một tí nữa đi!"

Tôi quay lại thì thấy Sinney đã rời khỏi giường và xuống dưới sảnh, có ổn không khi mà em ấy chỉ nghỉ ngơi có nhiêu đó.

-"Em không sao nữa chứ?"

-"Mm mm"

Sinney gật đầu nhẹ vài cái và bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh.

-"Đừng lo, đây là nhà của anh."

-"Mmm"

Em ấy đang làm một vài động tác như đang cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó.

-"Ito-san... em ấy đang cố làm gì thế...?"

-"Em ấy không thể nói được."

Nhìn động tác của Sinney một lúc thì tôi cũng có thể hình dung một chút. Em ấy đang cố gắng viết à...

-"Em biết viết chứ..."

-"Mm mm"

Em ấy gật đầu và tôi nhờ Komio lấy hộ một vài tờ giấy và viết. Sau khi nhận giấy và viết, Sinney bắt đầu viết, xong em ấy đưa cho tôi.

{Tên anh là...?}

-"Tên anh là Ito, em cứ gọi Ito là được rồi."

{Cảm ơn anh Ito, chuyện gì đã xảy ra với em vậy...?}

-"Em đã bị ngất và anh đã đưa em đến đây, sao đó th-"

-"ONEE-CHANNNN!!!"

Rinney từ đằng xa lao tới, vui mừng khóc và ôm trầm lấy Sinney, Sinney cũng bắt đầu bật khóc sau khi nhận ra Rinney. Tôi không ngờ họ lại là chị em đấy, còn là song sinh nữa. Tên của hai người thì đọc cũng có vần.

-"Onee-chan! Chị đã về rồi!"

Tôi để cho hai em ấy ôm nhau thật lâu, chẳng ai lại muốn phá đám giây phút này cả. Nhưng tôi cũng thật bất ngờ với mọi chuyện vừa xảy ra. Hai em ấy cứ thế mãi cho đến một lúc sau mới hết khóc và bĩnh tĩnh trở lại.

-"Onee-chan! Đây... của chị đây."

Rinney cầm lấy tay Sinney và đưa cho em ấy một vòng cổ có một viên đá tím ở giữa.

-"Rinney, viên đá đó là...?"

-"Đấy là [Mind Stone], bảo vật của chị ấy..."

Tôi đã được Rinney giải thích về [Mind Stone], một viên đá được phù phép cho phép người sử dụng kết nối với đối tượng mà mình muốn và thông qua đó để trò chuyện với họ. Tôi hi vọng nó cũng chỉ là một món đồ bình thường, khác với [Mind Stone] mà tôi đang suy nghĩ.

{Cảm ơn em, Rin-kun!}

-"Chị đã ở đâu trong hai năm thế onee-chan."

{Chị không muốn nhớ về những ngày tháng đó nữa...}

-"Chuyện gì đã xảy ra..."

{Một tên quý tộc đã bắt chị và chị bị bắt làm nô lệ... Chị đã bị hắn hành hạ... hắn đã đánh đập chị... chị... chị...}

Sinney vừa nói vừa rưng rưng nước mắt. Em ấy đã bị tra tấn dã man trong hai năm qua bởi tên khốn đó. Sẽ ra sao nếu như tôi không đến đó...

-"Được rồi... em không cần nhớ đến những chuyện đó làm gì..."

{Vâng...}

{Thế... em làm gì ở nơi này vậy, Rin-kun}

-"Em..."

-"Vậy ra em là chị của Rinney à, rất vui được gặp em, chị là Gilliash!"

{Rất vui được gặp chị, và chị là...}

-" Chị là trưởng nhóm của Rinney. Em ấy xin được tham gia vào đoàn huấn luyện kĩ sĩ của KnightHall với mong muốn được tìm lại người chị thất lạc của mình."

{Em đã làm như thế sao... bây giờ trông em trở nên mạnh mẽ hơn trước rồi đấy, Rin-kun!}

-"Đó chẳng là gì cả... bây giờ được gặp lại chị là em vui lắm rồi, onee-chan!"

-"Chúc mừng hai em nhé, Sinney, Rinney!"

-"Chúc mừng Rinney và chị của cậu ấy nào mọi người!"

-"Mừng cho cậu nhé!"

-"Không ngờ là em ấy lại ở đây đấy."

{Ito-san đã cứu em... em nghĩ mình nợ anh ấy}

-"Nợ gì chứ, anh chả làm gì cả, chỉ là anh may mắn có mặt ở đó thôi..."

-"Anh đã đi đâu thế chủ nhân...?"

-"Đã nói là chỉ dạo quanh vòng vòng thôi."

-"Cái tên như cậu có biết Bell-chan đã bận rộn lắm không hả!"

-"Bình tĩnh nào Tori-chan, chắc là anh ấy có chút chuyện hay đi giết quái thôi."

-"Cậu còn binh tên này nữa à."

-"Anou... cảm ơn anh... Ito-san... vì đã giúp chị gái em..."

-"Em không cần cảm ơn đâu... chỉ là tình cờ thôi."

-"Nè Rinney, nếu như em đã tìm lại được chị của mình rồi, em sẽ làm gì tiếp theo."

-"Em sẽ tiếp tục phục vụ cho KnightHall! onee-chan có muốn tham gia cùng chứ, chị là thiên tài về p-"

{Chị rất vui khi em muốn đi cùng chị... nhưng mà...}

{Chị muốn ở lại với Ito-san hơn!}

-"Hể."

-"Em có chắc không đấy..."

{Em nợ anh rất nhiều... cả cuộc đời này...}

Em ấy bắt đầu ngượng ngùng và cúi mặt xuống. Có lẽ em ấy vẫn chưa khỏe à...

-"Anh đã nói là không có nợ nần gì đâ-"

{Anh không cho thì em cũng sẽ ở lại đây! Em muốn ở bên Ito-san!}

-"Hả!"

-"Tên kia, cậu đã làm gì con bé hả."

-"Được rồi... được rồi..."

-"Chị không muốn đi cùng em sau, onee-chan?"

{Chị nợ anh ấy rất nhiều nên chị phải làm gì đó để đền đáp, đó không phải là những gì bố mẹ chúng ta đã dạy sao, Rin-kun!}

-"Nè Sinney, làm việc ở đây có lẽ hơi cực đấy, với lại bọn anh không ở yên một chỗ đâu!"

{Anh không cần trả công cho em... chỉ cần cho... cho em ở bên cạnh anh là được...}

-"Nếu em ấy đã nói vậy rồi sao cậu không nhận em ấy vào làm việc đi, Ito!"

-"Như thế thì... để tôi suy nghĩ chút đã..."

Đúng là trong tình hình hiện giờ thì quán chúng tôi cần thêm nhân viên nhưng nếu như tôi cho Sinney vào làm thì liệu có ổn không, tôi không muốn lạm dụng sức lao động của em ấy khi em ấy chưa trưởng thành, đó là vi phạm pháp luật.

{Em đã 15 rồi!}

Bộ em ấy đọc được suy nghĩ của tôi đấy à, nhưng mà em ấy trông cứ như 10, 11 ấy.

{Em tuy không giỏi nấu ăn nhưng mà...}

Nói xong, em ấy nói xong, từ từ đi vào bếp. Em ấy bắt đầu với lấy bịch trà, đun sôi nước cẩn thận,... em ấy đang nấu trà đấy à. Loại trà mà em ấy đang nấu cũng chỉ là một gói trà bình thường thôi, không phải loại cao cấp gì cả. Một lát sau, em ấy bưng ra một vài tách trà và mời mọi người. Tôi cũng nếm thử một chút.

-"Vậy thì..."

*Ực* Tôi uống thử một ngụm...

-"Ok, duyệt!"

Tôi như đứng hình ra sau khi thử nước trà do Sinney nấu. Dù chỉ là một gói trà bình thường nhưng mà... NÓ NGON KINH KHỦNG!!!

Em ấy là một người pha chế nước đẳng cấp, tôi đã quan sát những động tác của em ấy trong suốt quá trình pha trà, nó khác hẳn với những thứ mà mọi người hay làm. Nếu tôi không hết em ấy về ngay thì chỉ có mất đi một tài năng thôi.

-"Ehemm, sau khi suy nghĩ lại thì... Sinney sẽ làm việc ở đây từ bây giờ!"

-"Quay như chong chóng thế!"

-"Mọi người nếm thử đi."

*Ực* *Ực*

-"Ngon quá!"

-"Em đúng là giỏi thật đấy Sinney-chan!"

-"Đó là tài năng của onee-chan mà. Lúc trước thì chị ấy đảm nhận vai trò pha chế chính trong quán rượu của bố mẹ bọn em ở KnightHall đó!"

{Em cũng biết làm Cocktail nữa...}

-"Khoan... em vừa mới nói là Cocktail sao..."

{Vâng.}

Đây là một thiên tài rồi, không cần quan tâm gì nữa hết, tôi sẽ hốt ẻm về nhà.

-"Onee-chan... còn về dấu ấn nô lệ của chị thì sao...?"

Suýt thì quên mất, Sinney vẫn còn là nô lệ của tên lãnh chúa vùng này. Tôi nên phá n-

{Nó đã được chuyển lại cho Ito-san rồi!}

-"Hể...."

Phong ấn nô lệ có quyền được chuyển lại cho người khác khi người chủ cũ cho phép hay đã chết thì sẽ chuyển quyền cho người giết họ hoặc người mà họ tín nhiệm nhất. Nói vậy thì đồng nghĩ là hắn ta đã chết rồi à. [Curse] của tôi đặt lên hắn có lẽ là lời nguyền nặng nhất và tàn bạo nhất, tôi lại để tay tôi nhúng "chàm" một lần nữa...

-"Vậy là từ giờ Sinney-chan sẽ làm ở đây cùng với mọi người à, chị là Bell, rất vui được gặp em!"

-"Còn tớ là Komio, linh thú của chủ nhân!"

{Rất vui được làm quen với hai người, mong mọi người giúp đỡ từ giờ!}

Ba người họ trông có vẻ rất hòa đồng với nhau. Tốt! Bây giờ tôi đã có thêm nhân viên mới, một người pha chế, gần giống Bartender vậy. Đến lúc tôi phải bắt đầu dựng thêm quầy và nhập thêm một số đồ uống mà em ấy cần.

-"Dàn nhân viên của cậu toàn gái không. Bộ cậu muốn lập harem đấy à."

-"Chả hứng thú."

-"Nói dối."

-"Cô mau về đi, Tori."

-"Biết rồi... không biết tôi có nên chuyển qua đây làm không nhỉ..."

-"Hmmm?"

-"Không có gì! Mình về nha Bell-chan!"

-"Mai gặp lại nhé, Tori-chan!"

-"Bọn tôi cũng về đây Ito!"

-"Mai em sẽ gặp lại chị, onee-chan!"

{Tạm biệt, Rin-chan!}

Cuối cùng thì tiệc tàn, ai cũng về nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một ngày mới. Tôi cùng với những người còn lại dọn dẹp và đi ngủ. Tôi nên lên thêm kế hoạch mở rộng nhà ra mới được. Bây giờ thì tôi cũng tranh thủ tiền quỹ của nhà hàng này mới được, chắc cũng khoảng tầm vài trăm đồng bạc...

-"C-Cái..... SỐ ẢO TUNG CHẢO GÌ THẾ NÀY!"

Số tiền mà chúng tôi kiếm được chỉ trong hai đã lên tới 7 đồng vàng. OMGGGGGGGGGG! Có lẽ tôi nên bỏ làm mạo hiểm gia trong một thời gian dài và chuyển sang quản lí luôn cho nhanh.

tiWO


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn