Đọc truyện Hoàng Tử Tinh Linh Của Ma Long

Chương 10: Chương 10




Từ sau khi ở cùng Mạc Lâu, thắt lưng Lam Y chưa bao giờ ổn, cậu quyết định khuyên Mạc Lâu buổi tối nên tập trung đi ngủ.
Nếu không cậu sẽ không thể chịu đựng được.
Lúc này cậu nằm sấp trên lưng rồng Mạc Lâu.
Mạc Lâu đang mang theo cậu đi tới địa bàn của tộc Nhân Ngư, tính toán du ngoạn một chút.
Cậu hiện tại đang nghiêm túc tự hỏi nên nói với Mạc Lâu thế nào, để cho anh cậu biết rõ thể lực tinh linh nhất tộc không sánh bằng ma long.
Chẳng bao lâu họ đã đến nơi.
Lam Y bởi vì nghĩ không chú ý tới từ khi rơi xuống đất vẫn bị Mạc Lâu ôm công chúa đi đến thánh thụ của tộc.
Lúc này Lam Y cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn thánh thụ trước mắt, vỏ sò giống như quả của U Lam Thụ, dưới gió thổi lay động, phiêu phiêu lắc lư.
Cậu từ trong ngực Mạc Lâu nhảy xuống, hai chân ổn định thân hình liền quay đầu lại hỏi hắn.
"Anh, anh cũng muốn treo vỏ sò sao? Nhưng em không thấy anh có vỏ sò mà?"
Mạc Lâu từ trong túi áo khoác lấy ra một viên bảo thạch màu vàng lấp lánh dùng dây xâu.
Lam Y đến gần nhìn thấy dòng chữ mạnh mẽ trên bảo thạch, đây là anh trai cậu dùng ma pháp điêu khắc lên.
Viết:
"Mạc Lâu và Lam Y cả đời ở bên nhau, vĩnh viễn làm bạn."
Cậu thấy nó ngay lập tức vui vẻ.
"Anh, anh cũng không khác gì em lúc trước nha."
"Ừm." Mạc Lâu sờ sờ đầu cậu, cũng không tức giận vì nụ cười chế nhạo của cậu.
Ngay sau đó, hắn giương đôi cánh rộng lớn của mình bay lên đỉnh cao nhất của cây.
Trên đỉnh treo vỏ sò không nhiều lắm, Mạc Lâu rất nhanh tìm được vỏ sò Lam Y treo lên.
Vỏ sò tây hải thuộc tính cứng rắn, mà thánh thụ của Tộc Nhân ngư mang theo ma pháp năng lượng, khi treo vỏ sò sẽ được U Lam thụ rót vào ma pháp bảo hộ.
Hiện tại nhìn không khác trước là bao.
Mạc Lâu không có đem vỏ sò Lam Y treo lên lấy xuống, mà là đem mặt dây chuyền mình làm đặt cùng một chỗ.
Đá quý vàng chiếu sáng vỏ sò làm cho nó nhuộm màu vàng óng.
Mạc Lâu nhìn một hồi bay xuống, dừng ở bên cạnh Lam Y đang chờ dưới tàng cây.
"Treo xong rồi?" Lam Y ngửa đầu nhìn cây, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.
Cậu đang cố gắng tìm đá quý mà Mạc Lâu treo lên.

"Ừm." Mạc Lâu mỉm cười nhìn cậu, "Nó treo ở bên cạnh vỏ sò của em.
"
Lam Y chờ được đáp án không tiếp tục tìm kiếm nữa mà dắt tay Mạc Lâu: "Treo xong, vậy chúng ta lại đi bãi cát bên kia một chút."
Mạc Lâu dựa theo cậu mặc kệ để Lam Y nắm tay hắn đi.
Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, rất nhiều nhân ngư đang nằm trên bãi đá phơi nắng.
Thỉnh thoảng sóng vỗ vào bãi biển, bắn tung tóe những bọt nước trắng tinh khôi cao vài thước.
Bọn họ đi trên bãi cát, ánh mặt trời ôn hòa rơi trên người Lam Y, rất thoải mái, làm cho cậu cảm giác thắt lưng của cậu tựa hồ không còn đau như vậy.
Nhưng đây không phải là lý do để phóng túng Mạc Lâu.
Vì thế Lam Y đi tới liền mạnh mẽ đánh ngã Mạc Lâu.
Hai người cùng nhau ngã xuống cát mịn, nhưng không cảm thấy đau đớn.
Lam Y từ trên người Mạc Lâu chống lên, sau đó đem Mạc Lâu ấn ở trên bãi cát, đồng thời giả bộ hung ác.
Lam Y trước mắt giống như mặc áo khoác ma long, nhưng bên trong là một con thỏ trắng nhỏ.
Mạc Lâu một chút cũng không cảm thấy cậu hung dữ mà là rất đáng yêu, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, ánh mắt mỉm cười nhìn cậu.
Lam Y bị bộ dáng này của Mạc Lâu nghẹn lại, cậu cảm giác Mạc Lâu trước mặt chính là một khối bông mềm nhũn, không có chỗ dùng sức.
Nhưng cậu vẫn phải chống đỡ, dùng thanh âm rất hung ác nói: "Anh, buổi tối đừng giày vò em, em sẽ dùng ma pháp trận đem anh chuyển đến biển sâu, không bao giờ có thể ra ngoài."
"Anh không có giày vò em." Mạc Lâu chắc chắn phản bác.
Nghe hắn nói xong, lông trên người Lam Y đều dựng lên, có mấy sợi tóc từ sau tai hắn rơi xuống, lông ngốc cũng mệt mỏi, ngữ khí hung ác mơ hồ lộ ra khuất phục.
"Có! Nhiều ngày liên tục như vậy em rất mệt mỏi!"
Mạc Lâu đem mái tóc màu vàng rơi vào ngực hắn vén trở về sau tai Lam Y.
"Vậy anh giảm bớt tần suất."
Lam Y bất mãn hừ hừ hai tiếng, nhưng vẫn buông Mạc Lâu ra, ngồi trên cát.
Sau đó oán giận: "Đại ma long các anh giống như ác long vậy."
Mạc Lâu cũng lấy tay chống người lên, ngồi dậy theo, lấy tay ôm eo Lam Y, đầu tựa vào đầu cậu.
Lam Y dùng tay đẩy hắn.
"Đừng đụng vào em, em đau thắt lưng." Lam Y trừng mắt nhìn anh một cái, "Đều là lỗi của anh."
"Là lỗi của anh." Mạc Lâu áy náy hôn mái tóc vàng của cậu một cái, "Lần sau sẽ không.
"
Nói xong vươn tay ấn xoa thắt lưng cho cậu.

Lực khống chế rất tốt, đều đặt ở chỗ mấu chốt, Lam Y thoải mái nhắm mắt lại.
"Miễn cưỡng tha thứ cho anh."
Nói xong Mạc Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, Lam Y lập tức hối hận tha thứ cho hắn.
Người này thế mà còn cười.
Sau đó Mạc Lâu liên tục ăn chay rất nhiều ngày, cũng rất có trách nhiệm xoa bóp toàn thân Lam Y rất nhiều ngày.
——
Mạc Lâu và Lam Y dự định xây dựng một lâu đài thuộc về bọn họ.
Họ sẽ tách các phụ thân ra xây dựng một tổ nhỏ thuộc về họ.
Phòng ốc tham khảo sở thích của Ma Long cùng phong cách tinh linh nhất tộc, mất nửa tháng làm xong.
Lam Y cưỡi trên hình rồng của Mạc Lâu, mang theo rất nhiều đồ vật nhỏ của cậu, những thứ này đều là cậu làm thủ công.
Mạc Lâu bay rất chậm, Lam Y nhìn phong cảnh bốn phía, nội tâm rất kích động.
Cậu rất mong chờ cuộc sống chung của hai người.
Ma Long bay rất chậm, nhưng so với phương tiện giao thông của nhân tộc, bọn họ vẫn rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau bọn họ liền đến, Lam Y từ trên người Mạc Lâu nhảy xuống.
Lập tức Mạc Lâu biến thành hình người, đi tới tiếp nhận vật phẩm trong tay cậu, cầm trên tay hắn.
"Anh, chúng ta nên dùng ma pháp trận tới đây, anh bay quá chậm."
Ma pháp trận đến nơi này tiêu hao một lượng lớn ma pháp năng lượng, hắn không muốn cậu sử dụng.
Hắn bay chậm là bởi vì trên người Lam Y mang theo đồ vật không thích hợp để bay nhanh.
Mạc Lâu có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, Lam Y gần đây thật sự là bị hắn chiều hư.
Lam Y nhìn vẻ mặt Mạc Lâu, có chút chột dạ, đặt chân lên má hắn hôn một cái, lấp đầy anh trai một chút.
"Được rồi, chúng ta mau đi vào đi."
Vừa nói xong, Mạc Lâu kéo tay cậu lại, túm cậu trở về.
Trọng tâm Lam Y bất ổn ngã vào trong ngực hắn.
Mạc Lâu cười khẽ một tiếng, ánh mắt màu đỏ sậm tràn ngập nguy hiểm.
Khi Lam Y cố gắng giãy ra rời đi, bị Mạc Lâu bóp cằm quay đầu lại.

Tiếp theo một mảnh môi mềm mại rơi xuống.
Nụ hôn này kéo dài hơn trước.
Thế nhưng lúc hai người tách ra, Mạc Lâu còn chưa thỏa mãn, ở trên môi cậu khắc chế hôn một cái rồi lại tách ra.
Thở hổn hển bên tai Lam Y nói: "Đã lâu rồi anh không ăn sapphire."
Nói xong ở trong lỗ tai Lam Y thổi một hơi nóng.
Lam Y bị thổi đến lỗ tai đỏ bừng, từ lần trước cậu nói với Mạc Lâu mình đau eo, hai người quả thật không có vận động buổi tối nữa.
Nhưng Mạc Lâu nếu đã nói "ăn",...!Được rồi...!
Lam Y vùi đầu vào lồng ngực Mạc Lâu, mặt cậu hiện tại nhất định rất đỏ.
Ngày đầu tiên đến lâu đài, Lam Y đã dính chặt lấy giường.
Lúc này cậu mệt đến mức nằm sấp trên chiếc giường lớn mềm mại, Mạc Lâu ở phía sau xoa eo cho cậu.
Lam Y bị xoa rất thoải mái, ậm ừ ra tiếng.
Ở trong mắt Mạc Lâu giống như đang câu dẫn hắn tiếp tục hoạt động đêm qua.
Mạc Lâu nhìn Lam Y giống như con thỏ nhỏ, cuối cùng nhịn không được nâng bắp chân trắng nõn của cậu lên, hôn một cái.
Lam Y từ trong thoải mái thoát ra, khiếp sợ nhìn hắn: "Anh đang làm gì vậy?"
Mạc Lâu đặt tay trên bắp chân cậu nhẹ nhàng ma sát, nhiễm tình, ánh mắt chứa đựng dục vọng nhìn cậu, yết hầu lăn lộn.
"Tiểu tinh linh em có phải hay không vẫn luôn câu dẫn anh."
Nghe Mạc Lâu nói, Lam Y không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy như mình đang quay trở lại lúc mình với Mạc Lâu còn chưa ở bên nhau, cậu đang học theo mỹ nhân trong quyển sách Nhân tộc câu dẫn Mạc Lâu.
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, lời nói tiếp theo của Mạc Lâu làm cho cậu khủng hoảng.
"Tiểu tinh linh, chúng ta lại một lần nữa."
Lam Y lập tức dùng sức rụt chân trở về, đồng thời kéo Mạc Lâu lên.
Mạc Lâu bị kéo lên nhào lên người cậu, từ môi Lam Y bắt đầu hôn môi, sau đó dần dần hôn khắp toàn thân cậu.
Đêm dài đằng đẵng, Lam Y thật vất vả mới được xoa xoa vòng eo thoải mái lại như công cốc.
Mạc Lâu cấm dục qua đi quá mãnh liệt.
Sau khi Lam Y nghỉ ngơi vài ngày, cậu dự định bắt đầu làm thủ công.
Cậu đã học được từ Nhân tộc cách dệt áo len.
Lam Y ngồi trên ghế đu trên ban công, nghiêm túc dệt, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc vàng của cậu, để lại sự ấm áp.
Mạc Lâu từ nhân tộc trở về liền nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Lam Y.
Hắn thu hồi đôi cánh của mình nhảy xuống ban công, đi đến bên cạnh cậu.
Lam Y chú ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Lần này có kẹo không?"

Mạc Lâu thò tay vào trong túi.
Lúc này Lam Y nhìn thấy trên cổ hắn đeo sợi dây chuyền bảo thạch giống như cái Mạc Lâu tặng cậu năm tuổi.
Khóe miệng cậu nhếch lên một nụ cười, ở nhân tộc gọi đây là vòng cổ tình nhân.
Mạc Lâu cũng từ trong túi lấy ra đồ vật.
Lam Y buông tay ra, chờ Mạc Lâu đưa cho mình.
Nhưng đặt ở lòng bàn tay cậu không phải là kẹo, mà là một chiếc nhẫn có màu giống như màu mắt cậu, dưới ánh mặt trời ấm áp lóng lánh ánh sáng màu lam.
Lam Y có chút ngây ngẩn cả người, ngơ ngác.
Một lát sau, Lam Y khó hiểu hỏi.
"Em không cần đá quý." Cậu có chút mất mát nhìn vào túi hắn, "Không có kẹo sao? "
Mạc Lâu không trả lời từ trong túi khác lấy ra, hắn nắm chắc thành nắm tay đặt vào lòng bàn tay cậu.
Lam Y có chút chờ mong nhìn.
Chờ Mạc Lâu buông tay ra lại là nhẫn giống như chiếc vừa rồi, chỉ là lớn hơn vừa rồi một chút.
Lúc này Lam Y thật sự cực kỳ thất vọng.
Mạc Lâu lần thứ hai từ trong túi móc ra một nắm đặt ở lòng bàn tay khác của cậu.
"Lúc này là cái gì?"
Mạc Lâu cười không nói.
Lam Y lơ đãng liếc mắt một cái.
Cậu nhìn thấy năm viên kẹo sữa màu trắng ngà, trong nháy mắt vui vẻ, tai nhọn giật giật vài cái, sung sướng lấy năm viên kẹo bỏ vào túi.
"Vui vẻ sao?" Mạc Lâu khẽ búng lên trán cậu một cái, "Tiểu tinh linh chỉ yêu đường.
"
Lam Y ôm trán, lộ ra hàm răng trắng vui vẻ gật gật đầu.
Sau khi dỗ dành Lam Y xong, Mạc Lâu từ lòng bàn tay cậu lấy ra chiếc nhẫn nhỏ hơn.
Một tay kia nắm tay Lam Y, từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu.
"Trong nhân tộc, đeo nhẫn ở đây có nghĩa là em đã thuộc về một người.
Lam Y em là của anh." Hắn cúi xuống hôn lên ngón áp út của Lam Y, "Em cũng đeo nó lên cho anh đi.
"
"Được." Lam Y mặt có chút đỏ, đem cái nhẫn lớn kia đeo lên ngón áp út của Mạc Lâu.
Tiếp theo cậu học theo dáng vẻ của Mạc Lâu, cúi người hôn lên ngón áp út của hắn.
"Anh cũng là của em."
Toàn văn hoàn.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn