Đọc truyện Hí Quỷ

Quyển 1 - Chương 7



Doãn Nguyên cường ngạnh chịu đựng nửa buổi tối thẳng đến khi trời sáng thì mới tìm được cơ hội thoát ra khỏi cánh tay đang ôm lấy mình của Lộ Ngôn. Anh khua cả Tiểu Loa đang còn ngủ say giấc nồng dậy bắt nó chạy theo mình vòng quanh tiểu khu mấy vòng mới cảm giác bình thường trở lại. Chỉ khổ Tiểu Loa vô tội, chạy xong về nhà nó uống gần nửa chậu nước rồi gục xuống gầm bàn trà, Doãn Nguyên gọi cỡ nào nó cũng không chịu ra.
Doãn Nguyên lén liếc nhìn qua khe cửa nhất thời tâm tình trở nên phức tạp. Vốn dĩ trên giường có người nằm vậy mà bây giờ lại rỗng tuếch,chăn được gấp gọn gang đặt bên cạnh gối đầu, Doãn Nguyên không hề cố kị nữa kéo cửa phòng ra sau đó nằm lên giường.
Ân, tâm tình thật phức tạp. Người này là do anh vất vả mang từ quỷ lộ trở về, không nghĩ tới cậu ta không một lời nào mà bỏ đi như vậy.! Doãn Nguyên đang  nằm phát ngốc trên giường nhìn trần nhà thì đột nhiên có giọng nói từ cửa phòng truyền tới:
  • Anh đã về rồi à?
Doãn Nguyên nhỏm dậy nhìn lại, Lộ Ngôn lúc này chỉ mang một cái khăn tắm bọc quanh hông, cả người ướt sũng, mái tóc ướt còn nhỏ vài giọt nước rơi vào bả vai trẵng nõn, đôi mắt cũng trở nên mờ mịt ướt ướt, nhìn xuống tí nữa, ngô … Trước ngực hai điểm hồng nhạt như thế nào lại….
Lộ Ngôn tiến lên một bước,trên sàn liền lưu lại dấu chân ươn ướt, Doãn Nguyên tiếp tục sững sờ nhìn hắn, thẳng đến khi Lộ Ngôn đè hắn trên giường, khăn tắm trượt xuống một nửa lộ ra một mảnh trắng nõn.
  • Trên sô pha lạnh lắm, tôi thực sự nhịn không được mới phải lên giường của anh, anh không trách tôi chứ.?
Doãn Nguyên lúc này cả người cứng ngắc không nói được lên lời. Lộ Ngôn đột nhiên ghé vào người Doãn Nguyên, cúi đầu xuống. Một cảm giác mềm mại ấm áp bao phủ trên môi, Doãn Nguyên không kịp phòng bị, Lộ Ngôn đã cho đầu lưỡi vào trong cuốn lấy lưỡi anh. Đến khi Doãn Nguyên phản ứng lại,anh đã thấy mình từ khi nào xoay người áp Lộ Ngôn xuống thân hung hăng gặm cắn môi cậu nắm giữ quyền chủ động.
Mình đã nhịn cả một buổi tối rồi, nhịn nữa sẽ không phải đàn ông mất!!
Lộ Ngôn lúc này khăn tắm rơi ra hoàn toàn, Doãn Nguyên một tay chống trên giường, một tay nhanh chóng cởi quần áo mình. Anh nhìn thiếu niên dưới thân mình không hề chống cự, nhưng lại khiến cho chính mình như bị cặp mắt kia mê hoặc  không thể cưỡng lại xâm phạm cậu ấy.
Doãn Nguyên đạp quần ra một chỗ, Lộ Ngôn đã như con rắn gắt gao quấn chặt lấy anh, bàn tay trắng nõn  mang theo hơi lạnh đặt lên lưng anh, miệng thì thào lẩm bẩm:” A.. Doãn Nguyên…”
Thanh âm này vừa phát ra đã châm lên ngọn lửa toàn thân Doãn Nguyên, thoáng cái hơn hai mươi năm tự chủ hóa thành hư vô. Đột nhiên Lộ Ngôn kéo qua một bên chăn lên che mình, thấp giọng hô:” Cái…”
Doãn Nguyên nhanh chóng kéo chăn lên che khuất bộ vị quan trọng hai người. Tiểu Loa không biết từ khi nào đủng đỉnh đi tới cửa phòng ngủ, nhìn nhìn hai người trên giường rồi lại lắc lắc cái đuôi  đi..
Hai người không còn hứng thú làm tiếp chuyện dở dang nữa, nhất là khi bị con chó béo ú kia phá đám. Lộ Ngôn nằm trên giường, trên người đắp nửa chiếc chăn, hai chân đều lộ ra ở ngoài lắc lư qua lại.
  • Anh đừng đưa tôi đi cục cảnh sát được không? Vạn nhất lúc trước tôi là người xấu thì sao. Chú cảnh sát bắt được tôi sẽ cho tôi đi chém đầu mất.
Doãn Nguyên đang mặc quần áo nghe vậy động tác liền cứng đờ:
  • Cậu bộ dáng cũng không hề giống người xấu, còn nữa bây giờ chú cảnh sát cũng không còn bắt người rồi mang đi chém đầu nữa đâu.
Lộ Ngôn bĩu môi nói:
  • Tôi không muốn đi tới cục cảnh sát đâu!!
Doãn Nguyên buộc lại cẩn thận cái cúc áo cuối cùng, quét mắt qua Lộ Ngôn:
  • Quần áo bẩn của cậu đều để ở phòng tắm à?
  • Ân, nó có mùi rồi, tôi không thể không thay.
Doãn Nguyên đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi giặt quần áo nấu cơm, Lộ Ngôn từ phía sau lớn tiếng gọi theo:
  • Anh sẽ đem tôi đi cục cảnh sát sao?
  • Sẽ không! – Doãn Nguyên cũng quay đầu nói: “ Cậu cứ an tâm ngủ đi, trước khi cậu hồi phục kí ức tôi sẽ không đem cậu đuổi ra khỏi nhà đâu.”
Lộ ngôn nghe xong lúc này mới từ bỏ. Trong phòng tắm dần dần truyền tới thanh âm máy giặt, Lộ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ mây đen dày đăc bốn phía, hít hít vài cái. Ân, mùi thật nặng, thật tốt quá.
Tiểu Loa đi vào phòng liền nhảy lên trên giường nằm xuống bên cạnh Lộ Ngôn, Lộ ngôn vươn tay ra sờ đầu Tiểu Loa, thấp giọng nói:” Cám ơn mày mày nhá, tao không phải đi nữa rồi.” Tiểu Loa vẫy vẫy cái đuôi. Việc nhỏ thôi mà, chúng ta là hảo bằng hữu a! Buổi tối ta muốn ăn Tương Cốt đầu!!!
Doãn Nguyên đứng trong phòng bếp nấu cơm nhưng tâm hồn lại bay đi đâu đâu.
“hắn thế nào mà lại nhất thời t*ng trùng thượng não như vậy chứ! Dẫu sao sống đã hai mươi  sáu năm, hắn đúng là thích nam nhân thật, mà Lộ Ngôn lại đúng kiểu thanh tú thuộc kiểu loại hình hắn thích, nhưng mà đâu phải có thể tùy tiện đem người khác lên giường được cơ chứ. Thứ nhất người này lai lịch không rõ ràng,thứ hai lại nhặt được trên quỷ lộ, lại còn mất trí nhớ nữa chứ….”. Doãn Nguyên thở dài thật muốn ôm đầu khóc một trận.. Mở tủ lạnh lấy hai quả trứng gà, nhìn trái nhìn phải, Doãn Nguyên liền cầm ra một hộp cơm mua ngoài quán.
Thât không có biện pháp a, nếu đã đem người kia lên giường rồi thì hắn phải phụ trách người ta thôi chứ biết làm sao. Xem ra đến khi Lộ Ngôn khôi phục kí ức, hắn cũng không có biện pháp gì, may thay vị khách hàng đầu hói kia đưa mình tiền công khá nhiều, bằng không hắn không biết có nuôi nổi Lộ Ngôn cùng Tiểu Loa không nữa. Mặc dù Lộ Ngôn kia đi đường lại nhẹ thinh không làm ra tiếng động quả thật không giống người bình thường, nhưng khuôn mặt nhiều khi ngốc ngốc đáng yêu, hơn nữa Tiểu Loa lại rất thích cậu ta, chắc không đến nỗi là người xấu. Tiểu Loa mặc dù nhiều lúc đầu óc không được thông minh cho lắm nhưng nó dẫu sao cũng biết phân biệt phải trái, chỉ có thật lòng đối tốt với nó mới được nó tín nhiệm gần gũi.
Nghĩ tới đây, Doãn Nguyên yên tâm mở hộp cơm trưa ra, chuẩn bị nóng lại đồ ăn cho mình và Lộ Ngôn. Lộ Ngôn nằm trên giường không có việc gì làm cùng Tiểu Loa trong phòng lắc lư chơi đùa vui vẻ, chỉ trừ căn phòng bị Doãn Nguyên khóa cửa ra thì mọi nơi trong nhà Tiểu Loa dẫn cậu đi đều xem qua hết một lượt.
Doãn Nguyên vừa dọn cơm vừa cổ quái nhìn Lô Ngôn, “ quái lạ nhỉ, mình nghe nói địa phương kia làm xong rồi sẽ đều rất đau a, sao vị nhà mình lại …. có vẻ rất tiêu sái, như không có chuyện gì a.. @_@. Chả nhẽ mình có vấn đề? Không có khả năng này, tuyệt đối không có khả năng này.!! Cái gì chứ  điểm này hắn hoàn toàn tự tin”.
End #7
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn