Đọc truyện Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 50: 50: Cổ Viêm Ra Uy




Thấy được sự quan tâm đặc biệt, Mộng Mộng rất vui từ nhỏ đến lớn ngoài mẫu thân đã mất của mình ra cũng chỉ có hắn đối xử tốt với nàng đem đến cho nàng có cảm giác an toàn giống như người thân ở bên cạnh.
Người đầu tiên đại diện cho Bắc Hoàng Thánh Triều xung trận chính là Vô Tâm, hắn không giống tên thái tử nhát gan kia cái gì mà thủ lĩnh phải làm trụ cột cho cả đội sợ thua ngay từ vòng đầu thì nói thẳng ra con bày vẽ lý do.
Xếp hạng cuối cùng của trận chiến này sẽ quyết định thân phận và mức độ được trọng thị khi tiến vào Tông phái siêu cấp, cũng khó trách tất cả mọi người đều rất lo lắng và coi trọng nó, phải tính toán cẩn thận trước khi bước lên sàn đấu.
Vì thứ bậc xếp hạng cuối cùng, thiết nghĩ những thiên tài yêu nghiệt từ các Vương triều Siêu cấp cũng sẽ dùng hết sức của mình!
Đối với Vô Tâm hắn cũng không cảm thấy có gì áp lực, với thực lực của mình hiện tại đánh nhau với bọn chúng khác gì bắt nạt mấy đứa con nít, cuộc chiến tuyển chọn đệ tử này đối với hắn cũng chỉ giống như một trò chơi dành cho trẻ con mà thôi.
Các vị, thời gian cũng đã đến rồi !
Xin mời đại diện các vương triều bước lên trên võ đài khiêu chiến.
Văn Vũ viện trưởng rõng rạc lớn tiếng nói.
Từ phía nhòm người thuộc Bắc Hoàng Thánh Triều, Vô Tâm nhún người một cái bay vọt lên võ đài , hôm nay hắn mặc bộ đồ màu nâu giản dị mà những người dân thường hay mặc, đây cũng là bộ đồ mà Mộng Mộng tốn không ít tâm tư may cho hắn , so với mấy bộ đồ sặc sỡ kia quý giá hơn rất nhiều.
Xin hỏi vị thiếu hiệp này họ tên là gì vậy ?
Văn Vũ viện trưởng đến bên cạnh mỉm cười khẽ hỏi.
Vô Tâm là tên của ta !
Cổ Viêm ngẩn đầu cao giọng thản nhiên đáp lại.
Đại diện của Bắc Hoàng Thánh Triều là Vô Tâm thiếu hiệp, xin hỏi về phía hai vương triều còn lại có ai muốn lên khiêu chiến với thiếu hiệp này không.
Văn Vũ viện trưởng quay đầu hướng mắt nhìn về phía đám người hai vương triều còn lại lớn giọng hỏi.

Từ phía bên Ngụy Hoàng Vương Triều, một gã thanh niên cao lớn tay cầm thanh đại đao lớn một hơi nhảy thẳng lên võ đại, lúc hắn đáp xuống đất tạo một vết lún in hình bàn chân hắn xuống đất, đủ thấy sự cường hãn tên này không tầm thường.
Vị thiếu hiệp này xin hãy báo danh tính.
Văn Vũ tiến đến viện trưởng khẽ hỏi.
Đối với kẻ sắp chết thì không cần biết danh tính, đợi ta giải quyết tên tiểu tử này xong, sẽ tự khắc báo danh tính cho ngài.
Quảng Cáo
Gã thanh niên to lớn nhìn Vô Tâm đầy vẻ khinh thường, mở miệng đáp lại.
Đáp trả sự kinh thường của gã thanh niên kia, Vô Tâm chỉ nhếch mép cười một cái, đối với mấy đứa nhãi ranh này không cần tốn nước bọt để chửi lại, chỉ có đánh cho thừa sống thiếu chết nó mới biết được bản thân mình đang ở vị trí nào trong cái thế giới này.
Trước khí bắt đầu giao đấu, gã thanh niên kia cũng không quên tục lệ của vương triều mình , tay nắm chặt đặt trước ngực cúi đầu chào hỏi vị quận chúa của mình và những người đang đứng bên dưới kia.
Quận chúa Quách Thanh Liễu cùng những cường giả còn lại cũng làm bộ dạng như vậy đáp trả lại, rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Thằng oắt con, hôm nay đại gia ta mát tính cho ngươi một cơ hội cuối cùng không muốn chết thì mau cút xuống phía dưới cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Thanh niên cao lớn cười khinh thường mở miệng nói.
Đến đi, cho ta xem thử ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà giám mạnh miệng như vậy, hay chỉ giỏi mồm mép khoa trương thôi.
Cổ Viêm vẻ mặt bình thản đáp lại.
Tiểu tử thối, vậy mà ngươi lại chọn cái chết, đã thế thì đừng trách ta ra tay độc ác.

Gã thanh niên cao lớn vừa dứt lời, hung dữ cầm đại đao lao đến tấn công hắn, bất quá tên tiểu tử này vung chục nhát đao lại không trúng được hắn một phát nào, khiến hắn càng trở nên phẫn nộ hơn lao đến tiếp tục tấn công tiếp, tốc độ ra đòn càng lúc càng nhanh hơn.
Vô Tâm bản thân rất nhàn hạ, những đợt công kích với tốc độ ra đòn nhanh như thế này không tốn chút sức nào, đối với hắn tên tiểu gia hỏa này chỉ giống như đứa con nít để bản thân thỏa sức trêu đùa.
Hộc hộc !
Đáng ghét tên tiểu tử ngươi vậy mà chỉ biết né tránh thôi sao , có giỏi thì trực diện đối đầu với lão tử ta xem nào , đừng có trốn tránh như kẻ hèn nhát , mau cút ra đây cho ta.
Thanh niên cao lớn thở hổn hển gào lên nói.
Không phải ngươi rất muốn giết ta sao !, chỉ có chút bản lãnh như vậy ta nghĩ ngươi lên về bú sữa đi, ha ha.
Vô Tâm lớn tiếng cười châm trọc nói.
Đáng ghét, tiểu tử ngươi hôm nay nhất định phải chết.
Uỳnh !
Quảng Cáo
Gã thanh niên cao lớn vẻ mặt hung dữ dậm chân mạnh xuống đất khiến mặt đất rung chuyển dữ dội những vết nứt lớn dần dần xuất hiện, thân thể bật lên cao khoảng chục mét phát ra hào quang màu nâu chói lóa rồi vụt tắt chỉ thấy trên trán xuất hiện một hồn ấn một đạo linh văn xuất hiện, phía bên dưới cả mọi người ở quảng trường đều rất bất ngờ, Ngụy Hoàng vương triều vậy mà trận đầu tiên đã cho một hồn sư ra chiến đấu đủ thấy thế lực của vương triều này không hề đơn giản.
Đệ nhất hồn kĩ !
Toái không tinh thạch.
Gã thanh niên hô lớn từ trên trời vô số tảng đá lớn nặng đến cả trăm cân xuất hiện giáng xuống phía bên dưới nơi Vô Tâm đang đứng.

Tâm thái không một chút lo sợ, nhún người bay lên không trung hướng tới vị trí cự thạch mà lao tới.
Đệ nhất hồn kỹ !
Ám minh kim chung trảo.
Hoàng giai võ kỹ, ngưng huyết thần trảo !
Kết hợp giữa hồn kỹ và võ kỹ, một cỗ năng lượng hắc quang bao trùm lên bàn tay của hắn tạo nên lớp giáp màu đen hình dáng giống móng vuốt hổ lao tới xuyên thủng từng tảng địa thạch lớn với tốc độ vô cùng nhanh, chỉ thấy sau đó một tiếng nổ “ bùm “ lớn vang lên tạo thành từng gợn sóng năng lượng màu đen bao trung trời đất.
Còn gã thanh niên cao lớn kia thì bị bất tỉnh rơi từ trên cao xuống toàn thân dính đầy máu tươi, một cánh tay bên trái bị mất bất tỉnh tại chỗ.
Trông thấy cảnh tượng này, chúng nhân bên dưới không khỏi khiếp sợ trước sức mạnh này của hắn, thầm tự nhủ rằng nếu gặp tên tiểu tử này nhất định phải tránh xa nếu không hậu quả sẽ giống như gã thanh niên nằm bất tỉnh dưới mặt đất kia.
Vương Hạo, chuyện này ngươi cảm thấy thế nào.
Lạc Yên nhỏ giọng khẽ hỏi.
Có thể kết hợp ngưng huyết thần trảo với võ hồn hoàn hảo đến mức này, hắn là người đầu tiên ta từng thấy, ta nghĩ trận vừa rồi hắn còn chưa tung hết sức đâu , bản thân ngưng huyết thần trảo chú trọng công kích đến điểm yếu trên cơ thể đặc biệt là phần ngực và phần đầu vậy mà hắn lại chọn phần cánh tay phải để tấn công đủ thấy đối với kẻ địch đã quá nhân từ rồi.
Vương Hạo trầm ngâm một lúc lâu rồi lên tiếng phân tích nói.
Tên Vô Tâm này lúc chiến đấu thật đáng sợ ra tay cũng thật tàn nhẫn, bản thân ta cũng không dám trực diện nếu đặt trong hoảng cảnh của tên gia hỏa kia, có lẽ cũng không dám trực diện đối đầu với hắn.
Đại Hùng vẻ mặt biến sắc nhìn về hướng Vô Tâm, mở miệng khẽ phán.
Đám người tiêu Hoàng nghe thấy thế bắt đầu e dè trước sức mạnh của tên tiểu tử này, thái tử Tiêu Hoàng cảm thấy bản thân mình lúc đó rất sáng suốt không có ý định đối đầu với tên tiểu tử này, mà cho dù có muốn đối chọi với Vô Tâm cũng không dám chắc phần thắng vì Vương Hạo có nói tên tiểu tử này lúc nãy còn chưa dùng hết sức , không biết lúc hắn phát động lực lượng chân chính của mình sức mạnh còn khủng bố đến mức nào nữa.
Quảng Cáo
Đám người Tiêu Lâm ,Dương Trạch , Gia Liệt Võ lúc trước từng có ý định đối đầu với Vô Tâm , đến bây cảm thấy bản thân rất may mắn vì lúc đó có hoàng huynh ra ngăn cản nếu không người chịu thiệt chắc chắn là bọn họ.
A Ly , Vệ Ưng trông thấy sự trưởng thành của lão thúc tổ, không khỏi vui sướng mà mừng thầm mừng thay cho hắn , tin rằng sau này hắn sẽ trở thành bá chủ một phương có khi thành tựu còn hơn cả võ thần Vân Dương năm đó cũng nên.

Ta xin tuyên bố trận đầu tiên, Vô Tâm của Bắc Hoàng Thánh Triều là người chiến thắng !
Ở phía dưới võ đài còn ai muốn lên khiêu chiến với Vô Tâm thiếu hiệp không.
Văn Vũ viện trưởng rõng rạc hỏi.
Bên dưới lúc này những kẻ lúc trước còn tỏ ra kiêu ngạo, lúc này cũng không dám ho he một tiếng, sức mạnh của Vô Tâm quá biến thái đối đầu hắn chẳng khác nào đi tìm chết.
Ở phía trên của võ đài đại biểu của Bắc Minh Thần Tông thân mặc áo xám có mái tóc hoa râm lướt mắt nhìn xuống vị trí của Vô Tâm, rồi nhìn sang người của các Tông phái siêu cấp khác cười lớn một tràng sảng khoái nói.
Ha ha, các vị tiểu tử này ta đã nhìn trúng rồi, không cần phải thi đấu gì thêm cho mệt , hắn từ nay sẽ là người của tông môn chúng ta.
Cương Mạnh lão huynh có vẻ hơi vội vã đấy, chỉ mới là trận đầu tiên mà thôi lỡ như bỏ qua một thiên tài khác thì có lỗi với tông môn lắm đấy.
Mỹ phụ mặc váy màu lam đứng bên cạnh, nhếch mép cười châm biếm nói.
Đa tạ ý tốt của Hiểu Phù muội muội, nhưng tiểu tử này ta đã nhắm trúng rồi hôm nay nhất định ta phải đưa hắn đi.
Cương Mạnh chấp sự cười lớn đáp lại.
Cương Mạnh ngươi làm loạn đủ rồi đấy, đừng tưởng đây là Bắc Minh Thần Tông các ngươi muốn làm gì thì làm, quy tắc của bốn đại tông môn đặt ra mấy trăm năm nay đừng vì một tên tiểu tử mà làm mất hòa khí với các tông môn còn lại.
Mỹ phụ áo đen vẻ mặt lạnh băng lên tiếng nhắc nhở nói.
Ta đã nói rồi hôm nay ta phải mang thằng nhóc này đi, nếu các ngươi ai dám ngăn cản thì trước hết phải hỏi xem nắm đấm ta có đồng ý không đã.
Cương Mạnh chấp sự vẻ mặt hung hăng lạnh giọng lên tiếng cảnh cáo nói.
Vậy thì Cương Mạnh huynh tính luôn cả ta vào đi !.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn