Đọc truyện Già Thiên

Chương 1896: Cuối (Hết)



Bất Tử Thiên Hoàng cầm tiên đao trong tay, chi tới hướng Diệp Phàm cùng với đại quân khôn cùng ở phía sau.
Ở phía sau hắn là cao thủ vô cùng tận, cùng không thiếu nhân vật Hoàng Đạo, nếu như phóng tới đánh càn, người thành Đế thì không việc gì, nhưng Thiên Binh Thiên Tướng tất nhiên phải bị diệt toàn bộ.
- Bày trận!
Diệp Phàm quát to.
"Ầm" một tiếng, một tấm Trận đồ bay lên, Diệp Tiên, đứa nhỏ, tiểu Tàm, Thái Thượng Tiên thể cháu gái của lão nhân răng vàng, tiểu Thánh Viên, Diệp Y Thủy... mỗi người cầm một thanh sát kiếm, tiến vào trung tâm, lập tức che phủ cả thế giới này, ngăn chặn tất cả địch thủ.
- Bất Tử Thiên Hoàng! Hôm nay quyết một trận tử chiến!
Diệp Phàm cất bước đi tới phía trước.
Tiên hồng trần quyết đấu tiên hồng trần, đây là hai đại cường giả tuyệt đỉnh từ muôn đời đến nay, một người được xưng là Thiên Đế, một người được xưng là Thiên Hoàng, nhất định phải ngã xuống một người.
Tới giờ khắc này, không có gì để nói, chỉ có tử chiến. "Ầm" một tiếng, Diệp Phàm đánh tới một quyền, Bất Tử Thiên Hoàng chém xéo ra tả chưởng, hóa thành cánh phượng hoàng ngũ sắc, rung động kêu "leng kena", một kích của hai người va chạm kịch liệt, giống như khai thiên lập địa.
Nữ Đế ra tay, củng cố nơi này, tránh cho dư ba tấn công lại đây, ảnh hưởng tới vận hành đại trận.
- Sát!
Bên phía Diệp Phàm này, Thánh Hoàng tử, Đạo Nhất, Trương Bách Nhẫn, Diệp Đồng, Tiểu Tùng... mọi người toàn bộ ra tay, bọn họ cùng phụ với sáu đứa nhỏ giữ đại trận ở trước nhất, bẻ gãy nghiền nát, quét ngang tới trước.
Đối phương, cao thủ Hoàng Đạo cũng ra hết, cũng bày ra sát trận, giao phong kịch liệt.
Chỉ có nữ Đế một mình một chiến trường, tao nhã tài hoa, nhiều hơn một vị tiên hồng trần chính là uy hiếp lớn nhất, đả kích rất lớn đối với sĩ khí bên phía Bất Tử Thiên Hoàng.
"Keng!"
Tiên đao ngũ sắc bổ tới, Tiên Đỉnh của Diệp Phàm vọt lên, giữa hai bên va chạm phát ra đốm lửa sáng lạn, bảo đinh không việc gì, nhưng tiên đao xuất hiện cái lỗ hổng.
Bất Tử Thiên Hoàng cả kinh, cái đỉnh của đối phương quá mức phi phàm.
"Ầm" một tiếng, bọn họ tiến hành đối kháng Cực Đạo tuyệt đỉnh, sinh tử chiến aiừa tiên hồng trần, diệp Phàm hợp nhất Cửu Bí, vừa đi lên chính là một thần thuật cái thế như tận thế.
Thế nhưng, ra ngoài ý liệu, Bất Tử Thiên Hoàng cũng xuất ra cùng một chiêu này, hóa ra hắn cũng thu thập hoàn chinh Cửu Bí từ lâu.
"Ầm!"
Trời sụp đất nứt, khối đại lục tiên này cũng gần như sắp hủy diệt, nhưng Độc Nhân dậm chân một cái lại ổn định được.
- Bất Tử Tiên Hoàng Án!
Thiên Hoàng rít gào, buông ra tiên đao ngũ sắc, để cho nó tự mình đi nghênh chiến với Tiên Đính, còn hắn hóa thành một con phượng hoàng, đáp xuống, ở trước thân nó hình thành một tòa Thần ấn cực lớn, che phủ Diệp Phàm ở phía dưới.
- Thiên Đế Quyền!
Diệp Phàm rống to, tóc bay rối xông lên tận trời, hắn phóng ngược lên, cứng đối cứng, rung chuyển vòm trời, thiên Đế Quyền quyết đấu với Bất Tử Tiên Hoàng Ấn.
Dòng chảy thời gian vỡ nát, cổ kim chạy ngược hỗn loạn, lực lượng năm tháng giữa hai người đều bị làm tan biến, đã xảy ra sụp đổ.
- Sát!
Cứ như vậy, bọn họ đại chiến với nhau một chỗ, mỗi người đều có máu tươi bắn ra.
- Phụ thân, ta đến trợ giúp ngài!
Xa xa, một con phượng hoàng thét dài, pháp lực ngập trời, tuyệt luân cái thế, hắn cực kỳ cường đại không ngờ lại đạt gần tới tiên hồng trần.
- Hoa Hoa sư huynh! Tới tiếp thay ta, ta đi gặp con phượng hoàng kia!
Diệp Y Thủy hô lớn.
Hoa Hoa sớm đã thành đạo là Phật Đà, bảo tướng trang nghiêm, liền tiến vào trong trận, tiếp nhận sát kiếm, vẻ mặt từ bi, nhưng ra tay lại tuyệt không nương tay, sát kiếm tung hoành, hoa máu bay tung tóe, một lần giết chính là thiên quân vạn mà.
Diệp Y Thủy vọt lên, đại chiến với đối thủ năm đó, hai bên cha con đều ra trận, đại chiến sa trường.
"Ầm!"
Xa xa, truyền đến tiếng nổ vang, vô Thủy Đại đế chiến một trận với tiên hồng trần hạ xuống màn che, đại đế chụp xuống một chưởng, trấn áp người kia xuống, đánh cho phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân xương cốt đứt đoạn.
Giống như năm đó, Vô Thủy Đại đế dùng một bàn tay trấn áp phân thân của Bất Tử Thiên Hoàng dùng tín ngưỡng lực luyện chế thành, chỉ một bàn tay mà thôi, làm đối thủ không naẩng đầu lên được.
"Keng!"
Sớm trở thành thân thể tiên đứt từng tấc nứt ra từng khúc, ngay cả nguyên thần đều mất đi, sau đó nổ tung.
Vô Thủy Đại đế giết một vị tiên hồng trần!
Ánh mắt Bất Tử Thiên Hoàng đỏ bừng, nhiều năm qua như vậy, hắn cũng không hề chân chính đánh chết được đối thủ này, không thể tưởng được để hắn sống tới ngày nay, chờ viện binh đến đây.
"Ầm!"
Diệp Phàm tóc rối bay phất phới, ánh mắt sáng quắc, diễn biến đạo và pháp của chính mình, tranh bá với Bất Tử Thiên Hoàng, quyết một trận tử chiến, không người nào tiến lên, tất cả đều chờ xem cuôc chiến.
"Keng!"
Đột nhiên, Bất Tử Thiên Đao rời bỏ Tiên Đỉnh nơi đó, quay đầu tập kích đánh xuống gáy Diệp Phàm.
Diệp Phàm cùng không quay đầu lại, trực tiếp chấn ra một quyền, toàn thân phát sáng gần như thiêu đốt lên. "Keng" một tiếng, đánh gãy thanh Thiên Đao ngũ sắc.
Vô Thủy Đại đế đi tới, trên người nhuộm máu của tiên hồng trần, nữ Đế áo tráng xuất trần, cùng cắt đứt con ctường phía trước, kết cục đã chú định.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn không mời bọn họ động thủ, thét dài một tiếng, thi triển hết Thiên Đế pháp, cả người đều hóa thành tiên quang, quét ngang tới phía trước.
"Phốc!"
Cuối cùng, bất Tử Thiên Hoàng bị đánh đứt rơi xuống một cánh phượng hoàng, lông chim và máu bay vãi ra.
- Phụ thân!
Con của hắn kêu to.
"Ầm!"
Diệp Phàm vô tình trấn sát, ánh mắt âm trầm, bổ thẳng xuống Thiên Hoàng thành hai nửa, đánh bại đại địch.
- Ha ha ha! Lục nguyên thần bị xé rách!
Thiên Hoàng cười thảm, nói:
- Khi ta còn nhỏ làm đi vào cái khe nứt hư không muôn đời khó xuất hiện một lần, từ Tiên vực rơi xuống phàm trần, vẫn luôn muốn trở về, rốt cục trở thành tiên hồng trần, ngay cả thế giới kia hiện tại cũng không còn có cao thủ như vậy a, không nghĩ tới lại ngã xuống trên đường!
Mọi người nghe vậy đều kinh sợ!
- Đây là ngươi aieo gió gặt bảo!
Diệp Phàm từng bước bước xụống, trời sụp đất nứt, giẫm nát Bất Tử Thiên Hoàng, sau đó Tiên Đỉnh bay xuống, thu vào toàn bộ thân thể vỡ nát cùng với mảnh nhỏ nguyên thần, nhẹ nhàng chấn một cái, chỉ có tro bụi rơi xuống, mà trên vách đinh thì xuất hiên một dấu ấn của Thiên Hoàng.
Đồng thời trong lúc đó, Diệp Y Thủy cũng đánh chết con phượng hoàng nhỏ kia.
Một trận chiến này không còn trì hoàn nữa, nhân mà một phương Diệp Phàm này bẻ gãy nghiền nát, quét ngang tất cả địch thủ.
Thiên địa rơi vào yên tĩnh, máu nhuộm đỏ mặt đất, cuối cùng tiếng leng keng chiến kiếm va chạm không dứt bên tai, mọi người lớn tiếng hoan hô.
Diệp Phàm, nữ Đế, Vô Thủy ba vị tiên hồng trần hợp cùng một chỗ, liền mở ra cánh cửa Tiên vực.
Đột nhiên, xuất hiện một khí cơ không hiểu, thôn phệ vạn vật, thiên địa này không ngờ lại chậm rãi hóa thành một cái đỉnh, muốn luyện hóa mọi người.
- Là hắn, quả nhiên không có chết!
Vô Thủy Đại đế nói khẽ, nhưng ánh mắt cơ trí vẫn như trước không biến sắc.
- Đế Tôn ngươi còn sống!
Diệp Phàm hét lớn.
Thanh âm vừa phát ra, chấn động thiên địa, mọi người đều ồ lên.
Năm đó, Diệp Phàm từng mang theo mảnh nhỏ cái đỉnh của Đế Tôn đi cấm địa Thái Cổ, cùng với Độc Nhân Đại đế cùng nhau nghiên cứu, cho ra một kết luận kinh người, đao của Đế Tôn còn chưa tiêu tán.
- Là ta! Nhìn xuống muôn đời, luyện hóa một lò, thế giới này đều trở thành cái đỉnh, ta mang bọn ngươi cùng đi thành tiên!
Vang lên một thanh âm uy nghiêm, hắn muốn luyện hóa sạch đạo quả của mọi người, toàn bộ nuốt nạp.
Đế Tôn, dĩ nhiên là Đế Tôn tái hiện, một người đã chết đi muôn đời, không ngờ vẫn còn sống nhìn xuống trời đất mênh mông, âm thầm chờ đợi.
- Phong Thần Bảng đến đây!
Vô Thủy Đại đế quát lớn, trong thiên địa một tấm Thần đồ tái hiện, trọng tổ, qua năm tháng dài lâu nó sớm đã khắc theo nét vẽ dấu ấn của thế giới này, phải quấy nhiễu hình thành cái đỉnh thế giới của Đế Tôn.
Phong Thần Bàng chưa thật sự bị hủy trên con đường thành tiên, ngày nay tái hiện.
- Vô dụng, ta đã đem cả nhân giới đều nấu chây hòa tan vào, phiến vũ trụ kia phải bị tiêu diệt, trở thành cái đỉnh của ta, nhét cả bọn ngươi vào trong cái lò lớn!
Thanh âm uy nghiêm kia có vẻ vô cùng lạnh lùng.
- Ngươi thật ngoan độc! Không chỉ muốn hóa nơi này thành cái đỉnh của ngươi, còn muốn hủy diệt cả nhân giới!
Mọi người đều hết hồn.
- Ngươi cao hứng quá sớm!
Diệp Phàm cười lạnh.
"Ầm!"
Một tiếng nổ, thế giới kia chấn động mạnh.
- Đồ nhi ngoan, ngươi quên sư phụ rồi sao?
Vang lên một thanh âm khác, tấm chắn giữa nhân giới và thế giới này bị xuyên thủng, truyền đến tiếng của Đoạn Đức.
Tụ tập đủ chín đạo Luân hồi ấn, hắn nấu chây hòa tan làm một thể, hắn nhưng lại thật sự trở thành tiên hồng trần, cũng đến đây.
Ở nơi đó, có một tòa Hoang Tháp, còn có một cái Tiên Chung, cố định được vũ trụ nhân giới, Đế Tôn dù có thông thiên, cùng khó mà trong thời gian ngấn luyện hóa được.
Tiên Chung, Hoang Tháp tự nhiên là Diệp Phàm và Độc Nhân lưu lại cho Đoạn Đức.
Đế Tôn ở nhân giới, trong bóng tối khắc ra rất nhiều phù văn; ở thế giới này cũng ngấm ngầm làm chuẩn bị ở sau khó lường, chờ mong một ngày kia luyện hóa hai giới thành cái đỉnh, hắn sẽ thu được Tiên khí chí tôn vô thượng.
Đáng tiếc, hắn thất bại trong gang tấc, Vô Thủy Đại đế sớm đã phát giác, dùng Phong Thần Bàng shi lại hết thảy quỹ tích dao động của thế giới này, có thể làm nhiễu loạn hình thành cái đỉnh thế giới của hắn.
Mà nhân giới, Diệp Phàm và Độc Nhân lại sớm đã quét sạch đại bộ phận, hiện tại Đoạn Đức tái hiện, làm cho trong lòng Đế Tôn chợt lạnh.
Năm đó hắn bị người liên thủ công kích, vẫn chưa chân chính chết đi, mà từ đó giả chết định làm một sự kiện đại sự kinh thiên.
Năm đó, cái gọi là cử giáo phi tiên, chư đế cùng chung sức của hắn, kỳ thật cùng đều chỉ để thành toàn cho chính mình, thế nhưng để lộ ra dấu vết, bị người phát hiện, hắn định giết chết mọi người, gặp phải phản kích.
- Không còn gì để nói, sát!
Diệp Phàm, nữ Đế, Vô Thủy đồng thời ra tay, cùng nhau đánh lên hướng bầu trời, phát động một kích lợi hại nhất.
Một trận chiến này thực kịch liệt, nhưng lại không có gì bất NGỜ, cuối cùng phá vỡ cái đỉnh thế giới, tìm được Đế Tôn cùng là tiên hồng trần, hắn trực tiếp bị giết chết, máu tươi nhuộm tinh không.
- Ôi! Hắn thật sự là đồ nhi của ta sao?
Đoạn Đức lắc đầu, nhớ lại quan hệ cũng vừa là thầy vừa là bạn, khó có thể nói cái gì nữa.
Bốn vị tiên hồng trần liên thủ, mở ra Tiên vực, đại quân chậm rãi mà đi tới phía trước.
Tiên quang bay múa, màn ánh sáng đầy trời, cánh cửa thật lớn kia vừa làm kinh ngạc vừa làm kinh sợ rất nhiều người, loại dao động mênh mông này, tự nhiên cũng kinh đỏng moi người trong Tiên vưc.
Trong đám người, Khấu Hiểu Hiểu cầm trong tay Linh Lung Tiên, trên mặt đầy nước mắt, kiện chí bảo kia phát ra tiếng ô ở, nàng khẽ nói:
- Duyên hồng trần đã đứt, trên con đường thành tiên gặp lại!
Diệp Y Thủy thì còng trên lưng Thần Nguyên bên trong phong ấn mẫu thân, đi nhanh tới trước.
Cô bé tái hiện, ngồi trên đầu vai Diệp Phàm, cười thực vui vẻ, nữ Đế và Diệp Phàm sóng vai đứng nhìn.
Xa xa, con dân Tiên vực bị kinh động xuất hiện, trong đó có một nữ nhân áo tím sớm đã không ngừng tuôn nước mắt, nhưng lại miệng cười nở rộ như hoa, rất nhanh phóng vọt tới.
- Ta đã biết là huynh, nhất định là huynh!
Nàng khóc, nàng cười, như hoa lê dưới mưa.
- Phụ thân!
Ở phía sau còn có một cô gái vọt tới.
- Chúng ta có rất nhiều việc cần hoàn thành, phải tu bổ Tiên vực!
Vô Thủy Đại đế nói khẽ.
Chín con rồng kéo quan tài, chậm rãi bay đến.
- Tiên chân chính chỉ có mấy vị, rốt cuộc cùng xuất hiện rất nhiều rồi!
Đoạn Đức than nhẹ, hắn hiểu rõ bí mật của căn nguyên Tiên vực.
HẾT
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn