Đọc truyện Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 35



Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Trần Nhiễm Âm ngơ ngác, trong đầu “hỗn loạn" giống như có cả trăm con chó hoang sủa gâu gâu cùng lúc: Sao trong phòng khách lại có nhiều người như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Sao lại có cả Cố Kỳ Châu? Cố Kỳ Châu tới nhà cô bằng cách nào? Cố Kỳ Châu, Cố Kỳ Châu, tại sao Cố Kỳ Châu lại cau mày khó chịu?
Tại sao không có ai nói chuyện hết vậy? ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Sợ nhất là khi không khí đột nhiên yên lặng.
Cô chợt nhận ra hình tượng của mình lúc này có vẻ “không được tốt". Chiếc váy màu đỏ hoa xanh mà cô đang mặc dường như nóng hơn hẳn, hai má của cô cũng nóng tới nỗi muốn bốc hỏa. Vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng, cô có cảm giác như hình tượng cô xây dựng lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ.
Thôi xong, hình tượng chị gái vừa cool ngầu vừa lạnh lùng của trẫm đã biến mất.
Ngẩn người chỉ trong một giây, Trần Nhiễm Âm xoay người bỏ chạy, cô phóng lên lầu với tốc độ chạy nước rút 100 mét. Sau khi quay về phòng, cô đóng rầm cửa, bay thẳng về phía giường, thu mình vào trong chăn, phủ chăn bông kín mít cả người. Thế nhưng hai má vẫn nóng ran, cảm giác như lửa đốt, các tế bào mạch máu trên mặt cũng muốn sôi trào.
Hai lỗ tai cô như bốc khói, cô thậm chí còn muốn khóc. Tại sao không ai thông báo gì với cô? Tại sao cô lại ăn mặc như này mà đi xuống lầu?
Thế mà lại xui xẻo bị Cố Kỳ Châu nhìn thấy. Thật là mất mặt!
Ơ mà, khoan đã...... cô sững người, thầm lo lắng: Liệu mẹ cô có nhận ra anh không?
Chắc là không đâu nhỉ? Đã rất nhiều năm rồi, Lâm Vũ Đường thế nào cũng có phần thay đổi, hơn nữa lúc hai người bọn họ đang tìm hiểu nhau mẹ cô cũng chưa trực tiếp gặp Lâm Vũ Đường mà chỉ xem qua video cùng với ảnh chụp.
Vả lại anh cũng đã đổi tên rồi, anh là Lâm Vũ Đường, nhưng cũng là Cố Kỳ Châu, mẹ cô chắc hẳn không nhận ra.
Trần Nhiễm Âm tự an ủi bản thân, cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng cũng nhanh chóng buồn bực lại: Dù cô chưa bao giờ tâm sự về vấn đề tình cảm với mẹ, nhưng cô biết mẹ sẽ không bao giờ đồng ý cho cô và Cố Kỳ Châu ở bên nhau. Bởi vì anh là cảnh sát.
Anh trai cô đã hy sinh sau khi trở thành cảnh sát, kể từ đó mẹ cô bắt đầu kiêng kỵ ngành cảnh sát này. Mẹ cảm thấy nghề này đã cướp đi tính mạng của anh trai, hơn nữa tám năm trước cô còn vô tình bị bắt cóc, mẹ cô lại càng không muốn quen biết với ai làm ngành này.
Nếu bà ấy biết Cố Kỳ Châu chính là Lâm Vũ Đường, chắc chắn bà sẽ càng không đồng ý. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nghĩ đến đây, cô sầu muộn vùi mặt vào gối, rồi thở ra một hơi thật dài.
Đương nhiên Cố Kỳ Châu đã nhận ra Trần Nhiễm Âm, thế nhưng so với cô, anh ít ngạc nhiên và kinh ngạc hơn hẳn. Vả lại anh đang chấp hành nhiệm vụ, không thể nghĩ quá nhiều những chuyện khác ngoài công việc...
Sau khi ổn định tinh thần, anh lại nhìn về phía Tần Vi cùng bà ngoại Tần, nghiêm túc dò hỏi: "Tần Thụ Lý lên núi lúc nào?”
Tần Thụ Lý chính là tên của ông ngoại Tân.
Bà ngoại Tần đầy lo lắng, bà cau mày, nếp nhăn hằn sâu, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi chiều: “Khoảng 3, 4 giờ chiều.”
Tần Vi cũng rất sốt ruột, sự sợ hãi cùng nỗi căng thẳng không nói nên lời in hằn trên mặt, so với mẹ mình thì còn bà lo lắng hơn: “Đã 8 giờ rưỡi rồi, trời sắp khuya mà bố vẫn chưa trở về, không biết có xảy ra chuyện gì không?”
Cố Kỳ Châu có thể cảm thông cho sự lo lắng của người nhà họ, nhưng anh không thể đưa ra bất cứ sự đảm bảo nào, nên chỉ đành trần an: “Chúng tôi sẽ cố gắng tìm được ông nhà càng sớm càng tốt.” Nhưng anh cũng biết rõ trong lòng, giờ này mà ông ấy chưa về nhà thì phần lớn khả năng đã xảy ra chuyện gì đó trên núi.
Người đàn ông đứng bên cạnh là người của đội cảnh sát hình sự, anh ta tên là Trịnh Thường - tiếp lời Cố Kỳ Châu dò hỏi Tần Vi và bà Tần: “Không có ai thông báo cho mọi người rằng thời gian tới nếu muốn ra ngoài thì nên cẩn thận hơn sao?”
Bà ngoại Tần thở dài một hơi: “Có, bí thư chỉ bộ của thôn cùng với công an đã nhắc nhở mấy lần, ông ấy cũng đã nghe nhưng ông ấy nói rằng mình không sợ, một hai phải lên núi, ai ngăn cũng không được, còn không cho người đi cùng.”
Trịnh Thường và Cố Kỳ Châu liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy ông ngoại Tần là một người rất cứng đầu.
Tần Vi không nhịn được đành giải thích cho người cha già một câu: “Cha tôi là người khá cố chấp, càng lớn tuổi thì lại càng thích suy nghĩ nhiều việc, mỗi ngày đều đặn đi thăm vườn cây ăn quả hai lần vào buổi chiều. Hơn nữa lúc ông ấy còn trẻ cũng là người có quyền có thế, đã quen kiêu hãnh, bây giờ về hưu nên càng sợ người khác thấy ông ấy già rồi, tính tình bướng bỉnh một chút cũng là điều dễ hiểu."
Cố Kỳ Châu khẽ thở dài, giọng nói anh ôn hòa nhưng vẫn mang chút nghỉ hoặc, anh nói với Tần Vi: "Được rồi, tình huống cơ bản chúng tôi đã biết, tôi có thể hiểu được tâm tư của mọi người trong nhà. Thế nhưng đây là tình huống đặc biệt, bây giờ việc duy nhất mọi người có thể làm là ngồi ở nhà và đừng di chuyển, cũng đừng tiết lộ thêm bất kỳ tin tức nào cho người thân và bạn bè, vì điều này không khiến họ mau chóng về nhà mà còn khiến cho các hoạt động cứu hộ của chúng tôi trở nên phức tạp hơn.”
Tần Vi vừa mới gọi điện thoại cho chồng, ông ấy bảo sẽ nhanh chạy tới, vì bà rất sợ hãi, thế nên khi nghe Cố Kỳ Châu nói như vậy thì bắt đầu thấy xấu hổ. Hơn nữa bà cũng lo lắng điều này sẽ ảnh hưởng đến hành động của bọn họ, vội vàng gật đầu bảo đảm: “Được rồi, được rồi, tôi sẽ lập tức gửi tin nhắn bảo họ đừng quay về.”
Cố Kỳ Châu gật đầu, lại cố ý dặn dò thêm: “Cũng nên nhắc nhở người ở trên tầng một chút, bảo cô ấy ở yên trong nhà, đừng chạy đi lung tung.”
Tần Vi gật đầu, không biết là bà đang cam đoan hay đang phàn nàn: “Yên tâm đi, nó mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, nếu không ngủ thì là đang ăn, bị ăn roi đến nơi mới chịu động đậy một chút.”
Khóe môi Cố Kỳ Châu khẽ nhếch, anh suy nghĩ rồi trả lời một câu: “Vậy cũng khá tốt.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Anh thật sự cảm thấy điều này khá tốt, cô sinh ra đã là điều may mắn, lại được gia đình cưng chiều như công chúa dù đã trưởng thành, có một cuộc sống vô. tư không lo cơm áo gạo tiền.
Tận đáy lòng anh hy vọng cô vẫn có thể vô tư như thế mà sống, cả đời này đều bình an và xán lạn.
Sau khi dặn dò Tần Vi xong, Cố Kỳ Châu nhìn về phía Trịnh Thường bên cạnh: “Đội cảnh sát hình sự như cậu đừng tham gia lần lục soát núi này, đối phương có súng, tôi mang theo người đi là được.”
Trịnh Thường cũng hiểu rõ mấy việc làm này cần có chiến thuật cẩn thận, đội cảnh sát hình sự của bọn họ quả thật rất giỏi việc điều tra, nhưng việc lên núi bắt người giải cứu con tin lại kém hơn.
Không chỉ thế còn hành động ban đêm, lỡ lúc đó bọn họ lại lạc ở trong núi thì cũng phải tốn công đội cảnh sát đặc nhiệm đi cứu bọn họ lần nữa, vì thế anh ta gật đầu: “Ý cậu là muốn tôi để lại vài người à? Nếu ông ấy không ở trên núi thì có lẽ sẽ về nhà.”
Cố Kỳ Châu: “Đội phó Côn sẽ mang theo một đội ở lại hỗ trợ anh.”
Trịnh Thường gật đầu, sau đó lại dặn dò: "Cố gắng bắt sống, chúng ta cũng phải truy ra nguồn gốc của khẩu súng.”
Cục cảnh sát giao nhiệm vụ chính cho đội cảnh sát hình sự bọn họ là điều tra vụ án.
Cố Kỳ Châu đương nhiên có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của vụ án có súng này, nhưng cũng chỉ có thể trả lời: "Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nhiệm vụ chính của họ là giải cứu con tin, bọn họ phải đặt sự an toàn của con tin là ưu tiên hàng đầu, nếu tính mạng của con tin bị đe dọa đã được bảo vệ thì nghi phạm mới có thể sống sót.
Sau khi giao nhiệm vụ, Cố Kỳ Châu mang theo thành viên của đội cảnh sát đặc nhiệm rời đi, trước tiên đi sâu vào trong núi để tiền hành các hoạt động tìm kiếm và cứu nạn. Các chú chó nghiệp vụ cũng phải tham gia vào công cuộc tìm kiếm trên núi này, thành viên trong đội dẫn theo một vài chú chó nghiệp vụ đi trước, Hà Tất lại nằm tổ thứ nhất.
Theo phân tích của bọn họ, mục tiêu tiếp theo của nghi phạm là Tần Thụ Lý, thế nên khả năng cao hắn đang tìm Tần Thụ Lý trên núi, nhưng cũng không ai dám chắc một trăm phần trăm rằng hắn chắc chắn sẽ lên núi. Đồng thời họ cũng triển khai bố trí cảnh sát bên phía nhà họ Tần, nhiều khả năng có một nhóm
cảnh sát đứng ngoài sân sẽ khiến kẻ tình nghi ngu ngốc rơi vào bẫy.
Mặc dù cảnh sát đã sớm “cài" tai mắt ở trong thôn, nhưng Côn Minh và Trịnh Thường vẫn bí mật triển khai thêm cảnh sát, hai người trốn trong sân hoặc góc khuất của ngôi nhà để phòng ngừa nghi phạm trả đũa.
Tần Vi đỡ bà ngoại Tần ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, bọn họ hồi hộp chờ đợi tin tức thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của con gái:
[Mẹ, đã có chuyện gì thế ạ?]
Tần Vi thấy chuyện nói ngắn gọn thì không rõ ràng, nên nhắn lại: [ Con xuống lầu đi, chúng ta ở cùng nhau cho an toàn.]
Trần Nhiễm Âm: [ Vâng, được ạ.]
Vài phút sau, Trần Nhiễm Âm đi xuống lầu, nhưng thay vì mặc chiếc váy màu đỏ hoa xanh, cô đã thay bộ quần áo mà cô mặc khi ra ngoài vào sáng nay: bên trong mặc một cái áo thun màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo da ngắn màu nâu, quần jean ôm màu xanh, đôi bốt ngắn màu đen.
Tóc cũng được chải gọn gàng, mái tóc dài xõa trên vai, tóc cô dày và đen nhánh.
Hai chân cô thon dài thẳng tắp, từng bước chậm rãi đi vào phòng khách, Tần Vi hơi nhíu mày: “Sao con lại có tâm tư đi thay quần áo như thế chứ?”
Trần Nhiễm Âm: *......"
Cô thay quần áo cũng là sai trái sao? ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cô thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra nên có chút tủi thân. Cô liếc nhìn xung quanh, xác nhận Cố Kỳ Châu không còn ở đây mới nhỏ giọng nói: “Nhiều người ở bên ngoài như vậy, sao con có thể mặc đồ ngủ được chứ?”
Tần Vi nghĩ lại, thấy cũng đúng nên bà không nói thêm gì nữa. Lúc này, bà ngoại Tần lại thở dài một hơi, Tần Vi cũng thở dài một hơi theo.
Suốt một buổi trưa lại đến nửa đêm, hai mẹ con bọn họ vẫn luôn thở dài.
Trần Nhiễm Âm mặc dù không biết chuyện gì, nhưng nhìn biểu hiện của mẹ. và bà, cô có thể cảm nhận được chuyện này không lạc quan cho lắm.
Cô ngồi xuống bên cạnh hai người, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông ngoại con đâu rồi?”
Mặt bà ngoại Tần đầy lo lắng và nôn nóng, giọng điệu không che giấu được lửa giận: “Lên núi! Không cho ông ấy đi, không đồng ý cho ông ấy đi thì ông ấy lại một hai phải đi! Còn không để người khác đi cùng! Cái ông già đáng chết này!"
“Trên núi có chuyện gì sao ạ? Vườn trái cây đã xảy có chuyện gì sao?” Trần Nhiễm Âm phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc với sốt ruột nhìn về phía mẹ cô.
Vẻ mặt Tần Vi buồn bã: “Ông ngoại con đến kiểm tra vườn trái cây lúc 3 giờ chiều, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy về. Có kẻ xấu muốn trả thù ông, cái tên đó đã giết vài người, còn có súng, đội cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm đều được điều động.” Vừa nói đến vành mắt bà lại đỏ hoe, nước mắt lập tức trào ra, giọng nói nghẹn ngào, không kìm nén được sự hoảng sợ cùng với thấp thỏm lo lắng, “Bọn họ nghi ngờ người đàn ông kia lên núi tìm ông ngoại con rồi.
Trần Nhiễm Âm vô thức há hốc miệng, kinh ngạc đến khiếp sợ: “Kẻ, kẻ thù? Kẻ thù gì chứ? Sao ông ngoại lại có kẻ thù?” Ông ngoại cô trước khi về hưu đúng thật là không thiếu đối thủ cạnh tranh kinh doanh, nhưng cô biết ông ngoại cô từ trước đến nay luôn đề cao chuyện “Làm người phải luôn có nguyên tắc”, không bao giờ đuổi cùng giết tận bất cứ thứ gì, kể cả đối thủ của mình có lâm vào cảnh khốn cùng cũng không dồn họ vào đường cùng mà còn giúp đỡ, từ trước đến nay luôn là nhân vật nổi tiếng có uy tín trong giới kinh doanh, tại sao lại có kẻ thù?
Tần Vi nghẹn ngào nói: "Bọn họ là một hai cha con cùng thôn.”
Trần Nhiễm Âm càng kinh ngạc: “Hai người bọn họ tại sao lại muốn trả thù ông ngoại con?” Bà ngoại cô và ông ngoại sau khi về hưu vẫn luôn cần củ chăm chỉ chăm sóc các loại cây ăn quả, sao có thể gây thù với người cùng thôn được?
Bà ngoại Tần lại lần nữa thở dài một hơi, trầm giọng giải thích: “Hai cha con kia vốn muốn xây dựng nhà máy sản xuất phân bón hóa học ở phía đông của thôn, nhưng thời điểm ban đầu mới xây dựng nhà máy không ai biết bọn họ muốn làm gì, bọn họ còn cố ý nói là muốn xây trại nuôi heo, bởi vậy đa số mọi người đều không nghĩ nhiều, ai biết được bọn họ lại muốn xây nhà máy phân bón hóa học, điều này sẽ gây ô nhiễm nguồn nước. Toàn bộ các hộ gia đình trong thôn đều nhận canh tác vườn trái cây, làm sao có thể để họ mở xưởng sản xuất! Ông ngoại con lo chuyện bao đồng, giúp đỡ cho người dân trong thôn biểu tình trước cổng nhà máy của họ, chặn cửa không cho bắt đầu công việc, thậm chí gửi thư báo cáo. cho một số bộ phận liên quan. Làm náo loạn như vậy nên nhà máy của hai cha con kia bị đóng cửa. Bọn họ sau đó bắt đầu hận ông ngoại con, nói mấy lời tàn nhẫn như đòi giết người trong thôn, nhưng không ai nghĩ rằng hai người bọn họ lại dám giết người thật!”
Bà ngoại Tần vừa lo vừa sợ, nước mắt lại rơi, “Những người lúc trước đi theo ông ngoại con phản đối mạnh mẽ nhất đã bị giết hết. Hai cha con kia bị điên hoàn toàn rồi, giết hết nhà này đến nhà khác, bà mà biết sớm thì đã ngăn không cho ông ngoại con quản việc này, tận hưởng tuổi già yên ả thì tốt biết bao. Cây to thì đón gió lớn!”
Tần Vi duỗi tay ra lấy hai tờ khăn giấy, một tờ đưa cho bà ngoại Tần, tờ còn lại lau nước mắt rồi nói tiếp với con gái: “Người bán trái cây mà con và mẹ đã gặp chiều nay cũng là người trong thôn này, vừa rồi cảnh sát Cố có nói với mẹ rằng người đã giết ông ấy là đứa con trai, hắn đã bị bắt và đưa đi kết án, còn người cha thì đang chạy trốn khắp nơi, tám phần có lẽ là lên núi đuổi giết ông ngoại con rồi.”
Trần Nhiễm Âm nghe vậy thì kinh hoàng sợ hãi, môi có chút tái nhợt, giọng run “Vậy, ông ngoại con...Còn, còn chưa về nhà nữa.
Lên núi từ hơn 3 giờ chiều, bây giờ đã hơn 8 giờ, đã năm tiếng đồng hồ, đáng ra ông ngoại nên về đến nhà rồi chứ.
Nước mắt Tần Vi lại chảy, bà bật khóc nói: "Mẹ vừa sốt ruột vừa sợ quá” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bà ngoại Tần lại thở dài một hơi, cúi đầu yên lặng lau nước mắt.
Trần Nhiễm Âm cũng sợ hãi, cảm giác sợ hãi như thủy triều quét qua tim, trong lòng cảm thấy hoảng loạn cùng bất an
Màn đêm ngoài cửa sổ tối đen, hình dáng ngọn núi hùng vĩ u ám lại càng làm tăng thêm cảm giác ngột ngạt.
Cô thật sự muốn lao vào vòng tay của mẹ, muốn gọi điện khóc với bố, kêu ông ấy nhanh chóng trở về bên cạnh mẹ và cô, muốn tiếp tục là một cô gái yếu đuối vô lo được bố mẹ bảo bọc nuông chiều.
Nhưng cô biết cô không nên làm như vậy, cô đã trưởng thành.
Cô đã sắp 27 tuổi, cô cũng phải dũng cảm lên.
Hơn nữa, cô là người nhỏ tuổi nhất trong gia đình này, sớm hay muộn gì cũng phải rời khỏi vòng tay của bố mẹ, cô càng nên cố gắng làm chỗ dựa cho. những người lớn, cố gắng đứng lên tự mình gánh vác.
Trần Nhiễm Âm cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu, sau khi ổn định tinh thần, cô siết chặt hai tay của bà và mẹ, giọng điệu kiên quyết chắc chắn: "Mẹ và bà đừng sợ, con sẽ ở bên cạnh mọi người, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, mọi người vẫn còn có con ở đây. Mẹ và bà yên tâm đi, ông ngoại chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì đâu, mọi người đừng suy nghĩ lung tung, có rất nhiều cảnh sát ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ cứu ông về được!”
Cuối cùng, cô lại đanh thép nói từng chữ một: “Con tin đội trưởng Cố của đội cảnh sát đặc nhiệm chắc chắn có thể cứu ông ngoại con trở về.”
—Hết chương—-
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn